Wednesday, July 19, 2023

TRƯA HÈ NGHE TIẾNG RU CON

 

Bạn đọc có thể đoán những cảm nghĩ tôi viết ra đây là gì. Tôi muốn kể cho bạn nghe một không gian trong vùng trời kỷ niệm. Xóm vắng trưa hè khi Quảng Trị đang vào hạ. Mùa hạ của nắng nam Lào- nhưng cơn nóng như nung- khiến cả thành phố im phăng phắc dưới một bầu trời oi ả. Làn không khí như đứng yên, không gian im lặng trân mình chịu đựng...


Thế mà lạ lắm, văng vẳng đâu đây tiếng ru con “à ơi’ trong xóm. Người viết tin rằng các bạn giống tôi,  có thể nhớ lại tiếng ru con à ơi trong cơn nắng hạ. Tiếng mạ ru hay có khi có cả tiếng mệ ru cho đứa con nít mau thiếp đi trong giấc ngủ yên lành, khi cơn nóng đã vơi trong lời ru dịu dàng thương cảm. 

  Bầu trời nắng chang chang, không một đám mây. Những tàu lá chuối trông như 'lịm đi' dưới sức nóng ban trưa. Mấy tàng sầu đông còn chịu được, phủ bóng im; nhiều lùm hoa tim tím, tỏa hương khắp xóm. Có con chim sâu còn kêu chiêm chiếp, tiếng nghe như rời rạc, lẻ loi. Trong không gian nóng bức, tĩnh lặng có tiếng ru con làm người nghe bỗng nhiên  mát lòng, rung động:

 

À ơi mẹ già tham việc tiếc công

Cầm duyên con lại thu đông mãn rồi...

 

Hay

Mẹ ơi chớ đánh con đau

Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ

Bắt ốc ốc nhảy lên bờ

Hái rau rau héo mẹ nhờ chi con?...

Bao  ý nghĩa mộc mạc nhưng sâu lắng từ  lời ru truyền khẩu như đưa  chúng ta cùng nhau hướng về một khoảng trời, một thanh âm chứa chan trong vùng kỷ niệm. Qua hơn nửa đời người tiếng ru con đó vẫn mãi nằm trong tiềm thức cùng theo tôi đi suốt cuộc đời.  

 Những lúc nhớ về quãng đời thơ ấu biết bao hình ảnh và thanh âm. Nhưng bàng bạc trong đó có những lời ru xưa đó là lời của mạ của mệ hay bà con lối xóm như những lớp trầm tích lắng đọng tận đáy lòng. Những ấn tượng, nhiều rung cảm từ bao buổi trưa hè chỉ có tiếng ru con lan trải êm ả lan xa trong xóm vắng. Lời ru ngọt ngào êm đềm quá!  Có thể đó là thanh âm từ lúc tôi mới chào đời, của ngoại hay của mạ của dì tôi ...  Tôi tin vậy.

Rồi những câu như:

Chàng ơi phụ thiếp làm chi?

Thiếp là cơm nguội để khi đói lòng...

Thú thật tôi cảm động nhất là mấy câu tôi viết lại như thế. Ôi phận đàn bà, phụ nữ VN của một xã hội ngày đó nhưng không biết qua bao thế hệ nó da diết đến thế sao?

Hoặc:

Đói lòng ăn nửa trái sim

Uống lưng bát nước lên non tìm chồng...

 

Người đàn bà trung trinh đó chỉ ăn một nửa trái sim thôi còn một nửa để dành hay chỉ uống lưng bát nước để tiếp nối cuộc hành trình tìm chồng hay có thể do đức tính hi sinh và thương yêu chồng dù chỉ một ‘trái sim’ hay một ‘bát nước’ người phụ nữ kia vẫn để dành một nửa hầu mong mang lại cứu  chồng trên chốn non xanh...

Đức tính yêu thương và chung thủy trong lời ru của một người mẹ còn nối tiếp cho tôi nghe:

Thương nhau tam tứ núi cũng trèo

Thất bát sông cũng lội cửu thập đèo cũng qua 

 

Người vợ của ca dao phận nữ nhi “xuất giá tòng phu” một lòng vì chồng con và chỉ một ước mơ cho thân phận:

Tay bưng dĩa muối chắm gừng

Gừng cay muối mặn xin đừng phụ nhau ...

Và đạo phu thê ngày đó tôi nghe sao thâm trầm lắng đọng cùng khắn khít với nhau với hai chữ thủy chung của người mẹ người vợ hay nói chung là người phụ nữ VN.

Cả một bầu trời như lặng yên cùng đầy cảm xúc. Đó là cảm giác xúc động cùng trân trọng khi tôi vừa mới lớn biết nghe biết nhận thức biết thương yêu bà con lối xóm.

 

Nhớ quá khứ, tôi kể bạn nghe một tâm tình về tiếng hò ru con ngày cũ. Tôi tin bạn và tôi, mọi người ai cũng nhớ và thương.  Lim dim mắt thả hồn về một thuở xa xưa, có những buổi trưa hè êm đềm lời ru- những câu hò chẳng khác chi bản tình ca dân tộc, theo quê hương đi mãi  ngàn năm./.

 

ĐHL edit

29/3/2022

 


Tuesday, July 18, 2023

BIẾN ĐỔI KHÍ HẬU- CON NGƯỜI LÀ THỦ PHẠM NHƯNG CHÍNH CON NGƯỜI TRỐN TRÁNH TRÁCH NHIỆM

 

theo NOVA  100 năm trong giai đoạn 1860 - 1960 lượng CO2  không đột biến  bằng hai thập niên đầu thế kỷ 21 và hai thập niên đầu thể kỷ 21  thế giới chứng kiến sự biến đổi khí hậu rất kinh hoàng từ lụt bão tới nhiệt độ nắng nóng kỷ lục khắp các châu lục

người Mỹ đang trú tại một phòng lạnh tại Phoenix, Arizona do thời tiết quá nóng (16.7.2023) CNN

CON NGƯỜI LÀ THỦ PHẠM LÀM TRÁI ĐẤT NÓNG LÊN NHƯNG CHÍNH CON NGƯỜI LÀ NGƯỜI TRỐN TRÁNH TRÁCH NHIỆM


CON THUYỀN NHÂN LOẠI TRƯỚC SÓNG GIÓ TRƯỚC BIẾN ĐỔI KHẮC NGHIỆT CỦA THIÊN NHIÊN VÀ MỌI NGƯỜI ĐỀU MUỐN TỰ SÁT KHI THIẾU TRÁCH NHIỆM VỚI NHAU


THẾ GIỚI đang nóng lên một cách dữ dội. Từ Âu Châu, Mỹ Châu, Á Châu đều ghi nhận những nhiệt độ chưa hề có trên cả 50 độ C là điều quái đản và ghê sợ. Khí hậu trái đất nóng dần,  những nơi mát dịu nhất đều chịu những đột biến rất đáng lo ngại.

Nhiệt độ trung bình bề mặt trái đất đang vượt lên 1.0 độ C tính từ 1880 cho đến nay.  1 độ C chúng ta thấy quá bình thường nhưng tính cả khối lượng không gian địa cầu nhân với 1 độ C thì nhiệt lượng của nó tăng lên quá kinh khủng. Với Nhiệt lượng Kinh Khủng thế thì bao băng sơn sẽ tan chảy bao dòng hải lưu sẽ thay đổi và gió nắng lụt bão sẽ đột biến ra sao. Chim chóc, hải sản không còn hay thay đổi, lớp băng bao phủ bắc bán cầu dần dà teo tóp nhất là băng sơn sụp đổ hàng loạt đang đưa mức nước biển dâng cao dần dần



Vấn đề không dừng lại ở đây nếu con người không chịu hợp tác thì nhiệt độ hâm nóng địa cầu sẽ còn tiếp tục…



Con thuyền nhiệt độ đang tròng trành nhưng sự hợp tác dù chỉ trên lý thuyết cũng không đi đến đâu, do đèn nhà ai nấy rạng, cha chung không ai khóc

Sự thật mỉa mai này là một vấn đề nhức nhối



Thà con thuyền chìm và chết chung chứ không ai chịu dại hi sinh kinh tế thiệt thòi cho dân mình để cứu nguy cho cái chuyện rất chung là BIẾN ĐỔI KHÍ HẬU cả

====================== 

theo Investopedia thống kê năm 2020

5 nước nhả lượng CO2 nhiều nhất trên thế giới trong 1 năm 

1- Trung Cộng trên 10 tỷ tấn

2- Hoa Kỳ dưới 5 tỷ tấn

3- Ấn Độ gần 2.5 tỷ tấn

4- Nga hơn 1.5 tỷ tấn

5- Nhật tương đương Nga hơn 1.5 tỷ tấn 

===================================== 


Trung Hoa hiện tại là thủ phạm tống lượng CO2 vào khí quyển địa cầu nhiều nhất thế giới gần gấp đôi Hoa Kỳ  nhưng vẫn ù lì 'sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi'  Hiện nay Trung Hoa vẫn khăng khăng dùng than đá làm nguyên liệu chính sản xuất năng lượng để cung ứng cho kỹ nghệ của họ. Nhất là Kỹ nghệ luyện thép cho đến xi măng của Bắc Kinh hoàn toàn dùng than đá để có năng lượng

Hoa Kỳ trước đây đứng đầu nhưng nay đã thức tỉnh và có trách nhiệm với nhiều Chiến Lược cứu nguy địa cầu đối với thế giới . Chính phủ Mỹ liên tục đã có nhiều kế hoạch tái cấu trúc hạ tầng cơ sở để giảm  CO2 nhả vào khí quyển theo thống kê 2020 nay chỉ còn chưa tới 1/2 khối lượng so với trước. 

Toàn cảnh đối với thế giới, rất đáng lo ngại, dù sao các chương trình toàn cầu về giảm lượng CO2 vào khí quyển còn trong vòng nghị sự và các nước khác vẫn để cho Hoa Kỳ một mình làm lấy, chưa có nước nào có hành động dứt khoát cả. Vấn đề thi hành cụ thể đa phần còn trên bàn giấy có lúc lại trở thành mâu thuẫn đảng phái tranh cãi.


Từ Nghị định Thư Kyoto 1992 cho đến Thỏa Thuận Paris vào năm 2015 được đa số các nước ký kết và có hiệu lực từ 4.11.2016 kết quả chỉ là những cái BÁNH VẼ to tướng mà thôi. 

chỉ còn vài năm nữa là hết năm 2030 nhưng nghị trình bàn giấy vẫn còn 'ì ạch' thì lấy đâu là điều thực tế cho kế hoạch giảm tới 70% dioxid carbon?

By 2030, zero-carbon solutions could be competitive in sectors representing over 70% of global emissions

Thế giới tự dối trá với chính mình khi BIẾN ĐỔI KHÍ HẬU VÀ NGUYÊN NHÂN TẠO RA NÓ CHÍNH TAY CON NGƯỜI TẠO RA

Khi nhân loại tự mình không có tinh thần trách nhiệm, lòng tham về kinh tế đến từ tư duy ích kỷ đã thiêu cháy hết lương tâm thì chẳng mong chi được nữa

Nhìn về tương lai nhân loại ngoài thảm họa chiến tranh thảm họa Chết vì Hâm Nóng địa Cầu chúng ta chỉ biết thở dài


Chớ Cầu Nguyện, Cầu xin, Loài Người hãy đấm ngực mình và nói Lời Chúa


LỖI TẠI TA, LỖI TẠI TA, LỖI TẠI TA MỌI ĐÀNG


Thời gian khôn còn hào sảng cho thế giới nữa khi biến đổi khí hậu trở nên quá gay gắt quá sức chịu đựng của con người. Chỉ còn một ít cơ hội nhưng bước đi hiện thực kéo sự gia tăng nhiệt độ bề mặt địa cầu còn quá nhiều trở ngại. Trầm trọng nhất là vấn đề đoàn  kết thế giới cùng tính tư lợi, cục bộ cho từng nước cũng như sự tin tưởng lẫn nhau là ngọn núi cao chận bước cứu sinh cho địa cầu chúng ta.

Mong cầu một cơ may nào đó, hay một vĩ nhân nào hiện thế cho quả đất thân yêu của nhân loại. 


ĐHL 18.7.2023


What evidence exists that Earth is warming and that humans are the main cause? | NOAA Climate.gov

https://www.investopedia.com/articles/investing/092915/5-countries-produce-most-carbon-dioxide-co2.asp


ƯỚC MƠ XE ĐẠP


Bạn đọc mến,

 Thời này ra đường chắc hẳn chúng ta thấy xe cộ chạy đầy đường. Đông nhất là xe hai bánh rồi đến xe bốn bánh. Tất cả đều tân kỳ, đẹp mắt. Cảnh này khác xa so với ba bốn thập niên về trước. Khác đến nổi, sắm chiếc xe đạp coi bộ quá  khó khăn, còn nói gì đến chuyện "xe nổ, xe hơi". Nhắc đến chiếc xe đạp, phải nói đến đồ phụ tùng, tức là những thứ cần mua để lắp ráp cho xe đạp, hay những lúc nó bị hư hỏng. Ngày đó, có được phụ tùng ngoại nhập tức là đồ nước ngoài thì chúng ta lại càng quý biết chừng nào. Mơ có phụ tùng ngoại nhập ư? thật ra chỉ có đồ Trung Quốc hay vài nước XHCN thôi. Tuy thế, nó cũng tốt hơn nhiều phụ tùng làm tại Chợ Lớn, sau năm 1975: những thứ đã ít ỏi lại càng mau hư. Viết ra đây, có thể thế hệ sau cho là người viết 'ưa ca cẩm' quá cái thiếu thốn năm xưa, nhưng thực ra đây là mẫu chuyện có thật của chính người viết. Mục đích viết lại nhằm giúp ai tuổi đã già thì nhớ lại một thời đã qua, để tự thỏa mãn với cảnh sống hiện tại. Giới trẻ thì bớt tiêu xài hoang phí hay đua đòi vật chất xa hoa.

ĐHL


        Khó quên một thời bao cấp --thủ kho to hơn ...thủ trưởng
                             
Đến lượt tôi đấy đồng chí à?
- Tui tui o ơi !

 Kỷ Niệm về chiếc xe đạp

*

MỘT THỜI  ĐÙM-XÍCH - LÍP LÀ CẢ MỘT ƯỚC MƠ
ĐÙM XÍCH LÍP LÀ CÁI CHI CHI? 
 


CHIẾC XE ĐẠP trong bài viết...từ chợ Cam Bình lên xã Sơn Mỹ  phải lên dốc Tân Sơn thằng con trai út đang chở phía sau là Đinh Viễn Dương năm  nay 32 tuổi rồi

 cháu bận áo thun xanh

   Tôi xin kể hầu quý bạn nghe một chuyện đời, chuyện người dân mình trong đó có gia đình tôi sống trong thời "bao cấp", cái thời mà "thủ kho to hơn thủ trưởng". 

Nghe qua thì tưởng nói chơi cho vui tai; thật ra nó có thật trong bao chuyện 'quỷ tha ma bắt' khi dân mình tưởng như đang trở về cái thuở hồng hoang. Khi cuộc thế đổi dời -sau 1975-  mọi thứ từ nhỏ đến to đều 'cực kỳquý và hiếm.

  Trong những mẫu chuyện có thật, cười ra nước mắt có câu chuyện về chiếc xe đạp của gia đình người viết. Thời gian đó, gia đình tôi có bầy con dại sống nhờ vào đồng luơng cũng 'bao cấp' của vợ cùng cái cuốc- cái rựa của một người chồng sống nhờ nuơng rẫy.


***
 KHÓ QUÊN MỘT THỜI BAO CẤP


                           
..
nhờ đồng chí cắt cho tôi miếng nào "nhiều mỡ ' đấy nhé!


   Hồi này (1991) vợ tôi là giáo viên cấp 1 thuộc một phân hiệu của Trường Phổ Thông Cơ sở xã Sơn Mỹ, thuộc Phòng Giáo Dục H. Hàm Tân tỉnh Thuận Hải (Bình Thuận). ƯU TIÊN của Phòng,-tức là phòng giáo dục dưới Huyện- năm đó coi bộ 'chiếu cố' lên trường Tiểu Học Xã Sơn Mỹ-đó là được chia cho một số "đùm xích líp" !

  Chắc bạn đọc thắc mắc rằng "đùm xích líp" là cái chi chi? 
 Hai Lúa xin thưa với bạn đọc rằng, đó là ba thứ quan trọng cho xe đạp : trục bánh, dây sên (chain) và cái trục răng ( roue libre) . MỘt thời, xe đạp là phương tiện chính cho người dân VN; riêng các thầy cô giáo ôi chao là cần!

  Ôi chiếc xe đạp, là cả "một gia tài"!

 Nếu nó may mắn được nhà tôi 'trang điểm' thêm những phụ tùng hàng ngoại thì giá trị của nó tăng thêm gấp mấy lần! Dĩ nhiên, niềm hãnh diện của người chủ cũng tăng theo.

   Trên - tức là Sở Giáo Dục Thuận Hải đóng ngoài Phan Thiết "phân phối" cho Phòng GD Hàm Tân; Phòng "phân phối" cho Xã . Cái khó bắt đầu ló dạng cho trường vợ tôi đang dạy năm này do mỗi thứ chỉ có "một cái thôi"!

   "Một cái thôi" là sao? nghĩa là : một cái xích, một cái líp và...riêng 'đùm' tức là trục cho "nan hoa "( hay căm xe) được HAI  cái mà lại ISUZU của Nhật mới 'hoách' chứ. Ai cũng thích. Cô nào thầy nào cũng đòi mua cho được. Trường vợ tôi không biết giải quyết sao, mới nghĩ ra cách "bốc thăm" do khi bình bầu, chọn xét  thì ai cũng nêu được lý do "rất cần , rất rất tối thiết" cả!  nghĩa là ai cũng bầu "cho mình " thôi!

    -Ha! ha! ha!

    Cái số may năm đó đến với vợ chồng Hai Lúa;  nghĩa là vợ tôi bắt thăm trúng luôn "2 cái ĐÙM"!

     Mua được hai cái ĐÙM với giá "phân phối" coi như nhà Hai Lúa 'trúng số' vì giá ngoài phải bạc ngàn mới mua được cặp đùm của Nhật này. Ôi da, niềm vui chưa được bao lâu thì hai vợ chồng lại có cái băn khoăn khác. Không lý cặp đùm quý thế lại bỏ vào chiếc xe thồ bằng sắt nặng nề cục mịch của tôi sao? Ái dà, phải có chiếc xe đạp đầm mới được. Nhưng tiền đâu ? Rõ ràng là khổ trí, khi không trúng hai cái đùm làm chi? Dĩ nhiên, bán ra thì có người mua lại ngay thôi, lại kiếm được bạc ngàn. Nhưng biết bao giờ có được dịp may trúng được thứ "đồ ngoại" như hai cái đùm Nhật đang ở trong tay vợ chồng tôi đây?


VỢ TÔI DÁM "TO GAN"  ĐI BUÔN MỰC



  Thật khen cho vợ tôi, một người luôn có nhiều sáng kiến; lại còn "táo bạo" hơn Lúa tôi là đằng khác. Một ngày vợ tôi nảy sinh ra ý định đi buôn một chuyến mực. "BUÔN MỰC" hai chữ này tôi nghe như "sét đánh " vì tính nhát gan, tưởng tượng đến hình ảnh cái trạm Lán Gòn mà đã run rồi. Vợ tôi nói là làm, nhưng cũng an ủi tôi rằng "trúng trật chi cũng làm một chuyến thôi".

  Hàm Tân đang vào mùa 'rộ' mực, tức là vào chính vụ của nghề câu mực. Mặt hàng xuất khẩu này trên Sài Gòn đang 'hút'cũng có nghĩa là khan hiếm. Con buôn từ Hàm Tân ra vô rộn ràng. Người trúng khá nhiều mà kẻ mất cũng lắm? chung quy chỉ có những cái trạm "quản lý thị trường" là "mập" thôi. Vợ tôi trút tất cả tiền bạc trong nhà kèm thêm tháng lương mới nhận, về La Gi "liên hệ" được một số mực khá đẹp gói ghém trong những hành lý nhìn qua không giống con buôn chút nào. VỢ tôi lên Sài Gòn khi trời rất sớm. Tôi ở nhà lòng phấp phỏng lo âu, bụng nóng như lửa đốt. Nóng lòng và lo quá, tôi thắp nhang nơi bàn thờ Ông Địa tới hai, ba lần:

   -Lạy trời thuơng nhà Hai lúa, lạy Ba Ông Táo, lạy Ông Địa Ông Thần Tài thờ trong nhà ...xin thương nhà con nghèo phò độ cho vợ con trót lọt chuyến này...


cái bàn thờ cũ kỹ Ông Địa nhà em tôi năm 2017 khi vc tôi về VN thăm vẫn còn thờ tại góc nhà đứa em út tại Thôn Cam Bình. 

   Nhà vợ chồng tôi nghèo, mái tranh vách đất nhưng khi nào cũng có nhang khói cho cái am thờ nho nhỏ ông Địa Ô Thần Tài  đặt một góc nhà ngó chênh chếch ra cửa trước. Trái mãng cầu nào to Lúa  tôi ưu tiên đặt cúng Ông. Trong bụng luôn mong cầu ơn hai ông phò hộ cho gia đạo an vui, làm ăn khấm khá.

 Trời vừa xế chiều, tôi bỗng nghe tiếng lũ con reo mừng trước nhà. Tiếng thằng cu anh, nghe to nhất:

   -Mạ về! mạ về bây ơi... mạ về

  Hai Lúa tôi đang làm cỏ vườn sau vội vứt cuốc, chạy ra...

     Vợ tôi về nhà rồi thật. Mặt mày nàng xem hớn hở, trên tay còn khệ nệ xách thêm cái khung xe đạp đầm còn bọc trong giấy báo.

    -Lọt khôn? lọt khôn?  

Tôi hấp tấp hỏi vợ tuy trong lòng đã thấy mừng.

   -Răng không lọt, mặt tui phải mặt con buôn mô mà họ để ý!

   Vợ tôi cười tươi trả lời.   Vợ chồng Hai Lúa vẫn không quên cám ơn anh vợ tức thầy Nguyễn Bảo từng dạy tại Trung Học tại Quảng Trị. Người anh này đã bỏ công qua tận Chợ Lớn mua giúp cho cái khung xe đạp vừa ý. Đó là cái khung xe trong cái hình đầu bài trong bài này. Bà Hai Lúa đi buôn mua cái khung xe đạp này ra còn nhắc chuyện Thầy Bảo còn đem cả cái máy tính điện tử theo để cộng trừ nhân chia cho mau và chắc ăn nữa. Hình ảnh này mới cho bạn đọc biết một thời ‘bao cấp’ vật chất khan hiếm đến mức  độ ‘kinh hoàng’.


   Chuyến đi buôn mực độc nhất đó, vợ tôi kiếm được tám trăm vừa đủ mua cái khung xe đạp đầm của tiệm Tân Thành nào đó trong Chợ Lớn. Mua xong vợ tôi chỉ còn đủ tiền xe ra Hàm Tân chẳng dư trự nào để mua ít bánh mỳ Sài Gòn? Quà Mỳ Sài Gòn là một"huơng vị" đất Sài Thành ai lên đó về đều lể mể mang trên tay.  Dù không quà, nhưng cả nhà ngắm cái khung xe đạp mới ai nấy đều vui sướng rồi chẳng còn đòi hỏi gì thêm nữa.

     xe đạp ơi! một thời có mặt trên báo LIFE của Mỹ. Có lạ đời người ta mới lên hình bìa một tờ báo lớn Hoa Kỳ


    Khung xe có rồi, nhưng chưa hẳn là một chiếc xe đạp trọn vẹn? Tháng tiếp theo vợ tôi phải ký cóp dè xẻn tiền lương, bán thêm mướp bầu, vài con gà nặng ký dồn lại để mua thêm những phụ tùng linh tinh cho nó. Trước sau gì chiếc xe đạp mới cũng thành hình.  Khi đem chiếc xe mới ráp từ chợ Tân Sơn, tức là ngôi chợ chính của Xã về, tôi quay vòng cái xích xe đạp nghe sao? Ôi  tiếng líp chạy "ro ro" nghe sướng hai lỗ tai làm sao! Bầy nhỏ ra chiều thích chí. Từ cu anh tới cu em, chúng ngồi chồm hổm hai bên nhìn tôi lay hoay, quay trở...

     -Xích líp Trung Quốc đó mà! răng không tốt được?

   Nhất là "cặp đùm"-tức là hai cái trục vành xe- Ôi đẹp làm sao! màu nhôm trắng bạc, nổi bật giữa hai vành xe "láng xì cón". Cái khung xe đạp đầm màu xanh da trời mới tinh khôi... tất cả cộng lại làm tôi ngắm không biết chán. Từ nay vợ tôi có chiếc xe đạp mới để đi họp. Có công chuyện đạp về thị xã LaGi, về huyện cũng đỡ tủi với bà con.

                               *
DỊP Đi 'GIANG HỒ' TRÊN CHIẾC XE ĐẠP MỚ

    Nương rẫy lâu ngày cũng buồn.  Hôm đó tự nhiên "máu giang hồ " trong tôi lại nổi lên,  tôi bàn với vợ  xin đi thăm Phan Thiết một phen:

   -Cho anh đạp chiếc xe mới ra chơi Phan Thiết luôn nghe?

   Không ngờ vợ tôi lại dễ dàng đến thế , ưng thuận cho tôi đạp xe một mình ra tận ngoài kia , một đoạn đường xa xôi hơn bảy mươi cây số.

  Trước mắt tôi một con đường thênh thang , như rộng mở chào đón một người 'lãng tử'. Chiếc xe đạp mới là những gì vui sướng, phấn chấn, làm tôi đạp xe không biết mệt. Bao hệ lụy của những đợi chờ phuong tiện, hết vé còn vé , giá chợ đen chợ đỏ , tôi chẳng cần biết. Hơi nóng hừng hực của những chiếc xe phải chạy bằng than , lúc này chẳng còn trong trí óc tôi nữa. 


   Chiếc xe đạp mới toanh chạy chạy bon bon qua cầu Suối Đó, lên dốc. Qua trạm Lán Gòn, tôi chỉ dám liếc nhanh chiếc xe đò đang đậu kia. Hai con mắt 'sắc như dao' của những người quản lý thị trường? Bao nét mặt tái mét, sợ sệt, nhũng người khách bị xét  hỏi. Tôi đạp nhanh qua trạm y như họ kêu mình lại xét hỏi không bằng?

  Ngã ba Bốn Sáu, Rừng Lá, Hàm thuận Nam ... tôi tha hồ đạp xe trên con đường trải nhựa. Thỉnh thoảng tôi dừng đạp lắng nghe tiếng "rô líp" kêu ro ro 'mà khoái'.

   Tân Lập  và những lò gạch qua mau. Tiếp đến là những thửa ruộng của Hàm thuận Nam. Càng gần thành phố Phan Thiết, con đường quốc lộ càng rộng hơn thêm. Lâu rồi, tôi chưa ra lại Phan Thiết sau cái năm em gái tôi làm dâu ở đây. Nay cái gì đối với tôi cũng lạ, cũng ưa nhìn? Chả trách do bao năm tôi mịt mừ nơi vùng nương rẫy. Nay tôi đang có một ngày, tận huởng không khí phiêu lưu khi đang đạp chiếc xe đạp mới trên con đường dài "thiên lý".



   Làn gió biển mát mẻ từ cánh đồng ruộng thổi vào mặt tôi mang theo hơi rơm rạ vẫn còn từ những vùng ven Thành Thố Phan Thiết. Xa xa, trước mắt có ngọn tháp Chàm nào đó đang ẩn hiện trên sườn núi vàng sậm.  Phan Thiết gần rồi, còn khoảng chục cây nữa là cùng.




Nhà vợ chồng em gái tôi ở Ngã  Hàm Thắng nên tôi có dịp đạp xe qua cầu Phan Thiết ngắm nhìn đoàn tàu cá dưới kia. Cảnh tàu bè sông nước không thay đổi gì so với trước 1975. Tôi có dịp đạp xe qua cánh đồng làm muối mênh mông . Ngọn gió biển thổi mát rượi, cảnh vật yên tĩnh dần dần khi tôi đạp xe xa dần Phan Thiết.  Phía trước mặt , xa xa là ngọn núi lở lói hướng Tuy Phong ẩn hiện ngôi tháp Chàm. Tôi sẽ không ra tới đó vì sắp tới nhà vợ chồng em gái tôi. Gia đình em tôi ở ngã tư Lại An cách Thành Phố độ năm cây số.

Tôi không nhớ lúc này có huýt sáo khi đang đạp xe chăng? nhưng thứ cảm giác đậm nhất cho đến lúc này tuổi về già tôi vẫn còn nhớ. Đó là niềm vui mộc mạc nhất trong đời: được phiêu lưu với chiếc xe đạp mới trên đoạn đường dài.

  Niềm vui ngày đó là hạnh phúc của một gia đình nghèo. Đúng ra chính đó là một "nét nghèo" như nhau cho tất cả mọi nhà khi cùng chung "cảnh ngộ". Một niềm vui sướng sao quá 'lạ lùng' khi chúng ta so với đời nay mọi thứ, mọi nhu cầu thật sự quá thừa mứa, sẵn sàng. Niềm lạc thú đến rất rất thật khi con người ta sống trong thiếu thốn tận cùng để rồi thỏa mãn một ước ao.  Hình ảnh ngày xưa cho những ai từng sống hay dãi dầu trên bao đoạn đường quê hương 'ngập tràn' xe đạp. Có như thế chúng ta mới thấm thía được hạnh phúc cho ai vừa có trong tay thứ của hiếm hoi từng được đặt tên là ĐÙM- XÍCH- LÍP. /.

edition 18.7.2023
by ĐHL

Monday, July 17, 2023

TỪ KBC


VIẾT TỪ KBC

Tặng bạn FB từng là LÍNH

Từ KBC giá lạnh rừng sâu.
Anh gửi lời thăm về em yêu dấu….(Mạc Phong Linh -Viết từ KBC)

*



Bạn mến, 

Chúng ta từng là lính, người lính VNCH từng ra đi để bảo vệ mảnh đất Quê Cha Đất Tổ. Ôi nhớ làm sao ngày đầu nhập ngũ, những giây phút ngỡ ngàng, lạ lùng với đời sống quân trường. 




Những ngày tháng thao trường, chúng ta vật vả mồ hôi trong nắng nóng cùng các buổi tập luyện mệt nhoài. Nào những đêm đi ứng chiến, nhớ sao bao phút chúng ta tâm sự .  Dần hồi chúng ta có thêm bạn mới, đó là những ngày đầu quân ngũ. Nhiều người trai từ mọi miền đất nước cùng nhập ngũ rồi lại quen nhau. Ngày tháng quân trường, chúng ta từng kể cho nhau nghe nhiều tâm sự cất giữ  tận đáy lòng, nhiều mối tình vừa chớm lại vội ra đi...


một câu lạc bộ tại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung






Ai còn nhớ chăng những phút nghỉ  ngơi hiếm hoi sau một ngày hay sau giờ tập huấn?



Chúng ta nhớ sao mấy ly chanh đường trong câu lạc bộ. Sướt mướt vài  bản nhạc tình, bạn và tôi cùng lắng đọng tâm tư. Trong giây phút đó, tụi mình thấm thía làm sao từng câu từng chữ? Những khúc hát như thấm vào tim, bao cảm xúc rung động thật tình. Thật vậy, mỗi đứa chúng ta ai mà không có một mối tình tạm gác ở hậu phương. Cuộc sống mới-nhà binh, bắt đầu cuộc đời quân ngũ...bốn vùng chiến thuật đang ngóng đợi chúng ta. Một ngày chúng ta sẽ tản mác tứ phương, ba lô nặng trỉu, súng đạn lên đường. Chốn bùn lầy nước đọng, núi rừng thâm u của cao nguyên gió hú, hay vùng "hỏa tuyến địa đầu"... biết ngày mai ra sao để cho anh hẹn một ngày về? 





Có nhiều kỷ niệm cho mấy tháng quân trường. Nước da chúng ta sạm đen dưới nắng. Thân thể mệt nhoài từ kỷ luật và lối sống nhà binh. Bao lớp trai sẽ tiếp nối những lớp đàn anh để bảo vệ quê làng. Người lính miền nam ra đi không vì lòng tham lấn đất, không vì những lý tưởng nhồi nhét căm thù hay man trá. Người miền nam chỉ ngần ấy ước mơ bình dị. Thanh niên quê hương miền nam chúng ta xếp bút nghiên lên đường. Bổn phận làm trai chúng ta tạ từ cha mẹ già, em thơ và người yêu thương nhớ chỉ mong một ngày thanh bình về lại với ruộng mía nương dâu.


những ngày khóa sinh Đống Đế Nha Trang













Rồi mấy tháng quân trường qua nhanh. Bạn bè mỗi đứa một phương trời - Bốn Vùng Chiến Thuật- khó biết tin nhau? Khói lửa chiến chinh bao phủ khắp miền. Đỉnh cao rừng rậm, loang lổ hố sâu bom đạn. Giây phút nào thảnh thơi tựa ba lô viết lá thư tình, người lính giờ đây thật là một trời lãng mạn. Có những lá thư viết vội đường nét không đều. Cũng có những lá thư dang dở và có thể có những lá thư mãi mãi sẽ không về được quê 
nhà khi chỉ viết được vài dòng  người lính phải tiếp tục hành quân và có kẻ không bao giờ còn phần đoạn kết.


Đừng buồn em ơi! Nếu hiểu được anh.
Đây miền rừng xanh bụi vương áo lính.
Khi quê mình khói lửa điêu linh.
Nhớ em nhiều biết sao thôi đành.
Vùi chôn khỏa lấp chữ tình (nhạc)


Đó là một thời khi người lính miền nam từng ra đi, hi sinh mọi thứ để che chở cho người người đang ở hậu phương. Đó là một thời có những lá thư VIẾT TỪ KBC chứa chan bao nhớ thương của người lính trẻ quê tôi.Ôi nhớ làm sao những dòng chữ chân tình thẩm đượm biết bao tình thương nỗi nhớ. Ngày ra đi nàng trao chàng cái khăn tay kỷ niệm. Mẹ già tần ngần run run trao nắm cơm thơm. Đứa em thơ bịn rịn lặng nhìn anh không biết nói gì? Nước mắt lưng tròng kẻ ở hậu phương trông theo bóng người đi cho đến khi khuất dạng... 


Viết Từ KBC người lính năm xưa từng trăn trở, ước mong nhưng biết làm sao khi nhiệm vụ chưa tròn. Viết Từ KBC nợ nước tình nhà mãi còn lỡ hẹn, nỗi đau còn đó cho đến bao giờ? Viết Từ KBC, bi tráng và đẹp sao những tấm chân tình hậu phương  tiền tuyến ngày nào./.



ĐINH HOA LƯ 

EDITION 17.7.2023 



BIỆT GIAM tại Trại Bình Điền

Bức hình này không phải là Trại tù số 3 Bình Điền Huế nhưng rất giống nhất là cái CONEX  giam tù khá giống theo trí nhớ chúng tôi khi lần lư...