Trên đường về nhớ đầy
Chiều chậm đưa chân ngày
bóng chiều và cầu Thạch Hãn QT (ẩn danh)
Trên đường về nhớ đầy
Chiều chậm đưa chân ngày
NĂM MƯƠI NĂM ÔN LẠI CHUYỆN XƯA
Ký Ức của những người Trung Đội Trưởng sau lệnh ĐÔN QUÂN
TRƯỜNG ĐỐNG ĐẾ NHA TRANG
CHỈ HUY TRƯỞNG: TRUNG TƯỚNG DƯ QUỐC ĐỐNG
TẠI SAO CÓ CHUYỆN NHỮNG ÔNG CHUẨN ÚY “KISSINGER”
Tại
sao có cái tên “Chuẩn Úy Kissinger” đó ? Ai là người hiểu chuyện này?
Chào
bạn đọc
Chuyện
kể về Việt Nam Cộng Hòa hay Quân Lực VNCH một trang sử chiến bại trong cuộc chiến
Quốc Cộng đã được nói hay viết quá nhiều nhưng người viết thiết nghĩ câu chuyện
“Những Ông Chuẩn Úy Kissinger” có thể ai là người trong cuộc mới hiểu vấn đề
này có thật. Những người Sĩ Quan cao cấp nhưng vị chỉ huy có chức vụ cầm đầu đã
ra trường trước giai đoạn chiến sự 1972 thì khó biết được. Lý do là họ đâu còn ở
cấp trung đội nữa mà là mấy ông cỡ Tiểu đoàn trưởng trở lên họ đã qua cái thời
kỳ mang cái “quai chảo” trên ve áo, mặt còn trẻ măng “búng ra sữa” như mấy anh
thanh niên thụ huấn sau thời điểm 1972 Mùa Hè Đỏ Lửa.
MÙA
HÈ ĐỎ LỬA và LỆNH ĐÔN QUÂN nhưng CÁI TRỚ TRÊU LÀ LÍNH THIẾU QUAN THỪA
1972
là cái mốc thời gian trong Chiến Tranh Việt Nam khi quân Bắc Việt tung toàn lực
đánh VNCH trên các mặt trận nhất là từ Quân Khu I cho đến Quân Khu III. Cũng từ
1972 với sự rút lui của Sư Đoàn 3 Giới Tuyến mới có từ “Di Tản Chiến Thuật”. Di
tản Chiến Thuật nói cho đúng ra là thua và rút. Nhưng cái hậu quả của Di Tản
Chiến Thuật kèm theo sự hoảng loạn của người dân chạy bám theo người lính mới
gây ra sự tan rã nhanh hơn.
Lệnh Đôn Quân từ TT Nguyễn Văn Thiệu nhắm vào tầng lớp sinh viên học sinh, tất cả đều bớt một năm gia hạn tuổi và phải vào quân trường hết. Nhưng cái khủng hoảng của chiến trường miền nam là THIẾU LÍNH chứ chẳng hề THIẾU SĨ QUAN. Từ ông Thiệu cho đến Bộ TTM chẳng hề nghiên cứu điều này. Những người nhận LỆNH ĐÔN QUÂN đều ít nhất có văn bằng TÚ TÀI I trở lên. Người viết cũng thế dù có Tú Tài II nhưng chẳng vào Đại học được. Vào quân trường các tân khóa sinh có nhiều người đã có bằng cao học nhưng chỉ rớt 1 năm là "a lê hấp" vào quân trường. Các đại đội tân khóa sinh, nếp gạo trỗn lẫn tú tài, cao học, sinh viên năm thứ...rồi sẽ ra chuẩn úy giống nhau và dĩ nhiên là họ không thể tốt nghiệp trung sĩ hay binh hai được.
Thế
là quân trường từ trung tâm tuyển mộ nhập ngũ cho đến Quang Trung, Trường Võ
Khoa Thủ Đức, Đống Đế Nha Trang mỗi khóa
đều trên một ngàn khóa sinh có lúc phải chia hai. Đôn quân và đôn quân từ đó
các tân chuẩn úy ra trường tràn đầy đơn vị. Một trung đội ngoài chuẩn úy (hay
thiếu úy) trung đội trưởng lại phải kèm thêm một ông tân chuẩn úy mới ra trường.
Người tân chuẩn úy này chẳng có việc gì làm, trong lúc lính lại thiếu, có lúc
phải mang ba lô đi qua trung đội khác chịu cảnh “không nhà, không đơn vị” …từ
đó cái danh hiệu Kissinger ra đời .
TAI
SAO LẠI CHỌN TÊN KISSINGER ?
Nếu
trở lại Chiến Tranh VN vào thời gian đó Henry Kissinger là người ngoại trưởng
có sứ mệnh đi đi về về, Mỹ VN, Mỹ Paris với nhiều nhiệm vụ như “con thoi” Vị
ngoại trưởng này còn là Cố Vấn An Ninh cho TT Mỹ là Richard Nixon và nắm rất
nhiều yếu tố then chốt trong chiến tranh và hòa đàm nên còn bị gán cho cái tên
là “Phù Thủy”. Nhưng hình dung người tân chuẩn úy đi đi về về trung đội này qua
trung đội khác thế là bị gán cho ám danh là “chuẩn úy Kissinger” là thế.
Kissinger là “rày đây mai đó” không có trung đội nào để nắm cả. Một thời gian đầu
ra trường chính tác giả câu chuyện này cũng lâm vào hoàn cảnh này và chứng kiến
đồng nghiệp ra sau mình một thời gian.
HÌNH ẢNH THẰNG BẠN CÙNG KHÓA TỐNG
HUỲNH THA NGƯỜI “CHUẨN ÚY KISSINGER” TỘI
NGHIỆP MÀ TÔI NHỚ MÃI TRONG LÒNG
Tống Huỳnh Tha là đứa bạn đồng khóa 12B/72 không biết tại sao lại trôi giạt ra cái tiểu khu “chó ăn đá gà ăn muối” này không biết nữa? Người kể chuyện, tác giả, là gốc Quảng Trị do thương nhớ Quảng Trị mà tình nguyện chọn ra đây, về Quê Ngoại. Còn thằng Tha hắn là gốc Chợ Lớn người Tàu sao lưu lạc chốn này. Tha ra Tiểu Khu Quảng Trị về Tiểu Đoàn 105 rồi về đại đội chúng tôi. Các sĩ quan mới cấp số trung đội trưởng đang dư thừa. Thật ra hắn trình diện tiểu đoàn 105 khá lâu. Ông Hồ Văn Cầu Tiểu đoàn Trưởng cho Tha tạm ở bộ chỉ huy tiểu đoàn một thời gian do không biết phải đẩy về đại đội nào? Vô lý ở mãi tiểu đoàn, thế là Tha phải về đại đội HAI của đại úy Lê Kim Chung. Nhắc đến Tha, trước tiên Đại Úy Lê quang Hiền chỉ lắc đầu ái ngại do hắn ta là lai Tàu mà lại người Sài Gòn. Tiếng Việt đã “lơ lớ” nhưng ác hại thay, hắn lại bị tống ra cái xứ tiếng nói trọ trẹ thật “ư là nặng” ngay người kể chuyện đôi lúc nghe cũng ngớ ra huống gì thằng bạn gốc nam? Thêm vào đó tâm tính người gốc Tàu làm sao "hội nhập" cho được vào cái xứ miền trung cực khổ, khó khăn rồi sinh ra khó chịu. Nói thật thì mất lòng, có thể độc giả chẳng ưa giá như thằng bạn đó trôi giạt về miền nam lục tỉnh nơi dân tình hào phóng dễ dãi hơn thì đỡ khổ cho hắn.
Tội nghiệp Tha hắn không biết đi đâu? Đầu tiên cũng kiếp ‘ăn tạm ở nhờ’ ở ban chỉ huy đại đội rồi chẳng có việc gì làm do trung đội trưởng trung đội nặng đã có thằng bạn khóa 9B/ 72 Lê văn Linh gốc Huế chiếm giữ rồi. Thằng Linh thì miệng liếng thoắng, khá vui vẻ và nhất là biết cách pha trò hay vừa lòng Đại đội trưởng hơn mấy trung đội trưởng khác nhiều.
Thằng Tha, mang số phận “Kissinger” đúng nghĩa nhất. Ở ban chỉ huy đại đội lâu ngày nó lại là “đại sứ con thoi” tức là ông Henry Kissinger thời đó, khi ở trung đội này rồi sang trung đội khác. Nó không là trung đội trưởng khi trung đội trưởng đã đủ. Tha chỉ mang cái danh giả hiệu là “phụ tá trung đội trưởng" cho có. Phụ tá gì, có việc gì đâu. Giá như hắn ở vào thời lên núi Ô Do lúc lính đau thiếu thì có thể "phụ gác" với trung đội trưởng là tôi. Lên Động Ô Do sau này lính bị sốt rét đau hơn một nửa, trung đội chỉ còn 20 mạng. Quan Lính gì cũng chia nhau mà gác 2 ca một đêm.
Thời gian người kể về Tha là lúc đơn vị còn đóng ở Triệu Phong sau tết 1974.
...tiếp tục câu chuyện, tôi từng tự hỏi trong lòng lại hai chữ “phụ tá” nó chẳng có ý nghĩa gì nếu không muốn nói ra là quá dư thừa. Tôi là nhớ số phận một chuẩn úy khác cũng ‘trôi nổi’ về đại đội 2 chúng tôi một thời gian. Thằng Phước người nam, cũng chẳng có công việc do dư trung đội trưởng. Mà dư trung đội trưởng có nghĩa là do quân trường Thủ Đức và Đống Đế cho “ra lò” nhiều tân chuẩn úy sau cái LỆNH ĐÔN QUÂN. May cho thằng Phước, mang số thất nghiệp chỉ một thời gian. Vừa đổi quân lên vùng núi Ô Do thì hắn được Đại Đội trưởng Chung cho nó thuyên chuyển về Tiểu Đoàn để lấy sứ vụ lệnh về lại Sư Đoàn I do đòi hỏi của Quân Khu. Phước đi chưa hết mừng cho nó do nó đã thừa mà lại không được lòng Đại đội Trưởng cho lắm.
Nửa thế kỷ qua thế nhưng người kể chuyện chưa quên khuôn mặt của Tha. Một khuôn mặt phải nói là ngơ ngáo nửa giọng SG cùng lơ lớ giọng Tàu. Bộ đồ lính bạc màu, bụi đất xem chừng chẳng hề thay. Hắn là một “Kissinger” thì làm gì có một trung đội để chỉ huy cùng hầm trú ẩn hay máy liên lạc PRC 25. Dĩ nhiên, Tha chẳng hề có người lính nào dưới tay. Rõ ràng Tha 'chẳng có nhà mà chẳng có việc'. Không có lính thì ai nấu ăn cho. Có người thương thì kêu Tha tới ăn có lúc bị lơ đi thì thật tội? Một trung đội không thể có "2 vua", quả thật người trong cuộc như người viết mới chứng kiến cảnh trung đội trưởng lúc này quả thật dư thừa. Sau Hòa Ước Paris, số trận đánh ít đi do vậy cảnh hao hụt sĩ quan trên chiến trường ít đi rõ rệt. Trước Hòa Ước 1973 chỉ vài trận là số sĩ quan mới ra đơn vị hao đi rất nhanh thì làm gì có cảnh lính thiếu quan thừa?
Giờ ngưng bắn không còn chuyện sĩ quan ra trường "bị nướng" nhiều thế là cái
hệ quả của câu chuyện ĐÔN QUÂN xuất hiện. Đôn quân đồng nghĩa đa số sinh viên và học
sinh có bằng tú tài trở lên đều vào quân trường. Họ ra trường mang cái lon đầu tiên là chuẩn úy và rồi khi mặt trận lắng dịu khắp nơi, dĩ nhiên sẽ hiện ra cái cảnh quan dư lính thiếu. Lính thiếu là câu
chuyện thực tế. Các ông tướng tá trên cao đâu hiểu hết sự tình này. Học trong
quân trường, cấp số một trung đội là 42 người. Thực tế ra trường trong trung đội
của người viết hiếm khi tới được 30 người. Người thiếu nhưng đạn dược tiếp vận
cũng thiếu. Có ai nghĩ rằng một trung đội trưởng đang ở tiền tuyến chỉ có trong
mình 3 quả lựu đạn M 67 và 150 viên đạn AR 15 chăng? Chốt trung đội tại Động Ông
Do của tôi chỉ có 2 quả mìn Claymore để gài
nhưng một quả không có kíp nổ. Còn lính thật tình quá thiếu. Lính thiếu
do không mộ được lính, lại còn tình trạng đào ngũ…có đứa từ bộ binh về nhà một
thời gian đào ngũ tiếp ra địa phương quân. Có khi đào ngũ qua đơn vị khác nhưng đơn vị cũ vẫn còn ăn lương chưa báo (lính ma)...
Chuyện
50 năm chỉ có người sĩ quan cấp nhỏ có nghĩa là trung đội trưởng giáp mặt với quân
địch do phải ở phía ngoài cùng mới thấu hiểu bao gian nan thiếu thốn.
***
GẶP LẠI TỐNG HUỲNH THA SAU NGÀY "GÃY SÚNG"
Mười mấy năm sau ngày người viết ở tù về, quá bất ngờ lại gặp và nhận ra Tha tại vùng Chợ Lớn. Hắn đang lang thang với chiếc xe đạp gà tàng đi mua phế liệu gần khu vực BV Chợ Rẫy.
Người viết do đi nuôi mẹ già đang nằm bệnh viện Chợ Rẫy. Tuy Tha phải đi mua phế liệu kiếm sống nhưng so ra, hoàn cảnh của người viết còn tệ hơn Tha do hắn dù sao cũng là dân thành phố. Hàng ngày người viết phải dùng chiếc xe đạp thồ nặng nề bới từ vùng nương rẫy Hàm Tân vào SG làm phương tiện đạp từ Gia Định qua BV Chợ Rẫy nuôi mẹ. Hai đứa gặp nhau gần 20 năm sau ngày tù tội, chưa hết mừng, tôi đã nhận ra khuôn mặt Tha đầy ác cảm ...
Mặt Tha đỏ gay, bao nỗi uất hận, mặc cảm sau bao năm hắn vẫn không quên. Đó là hình ảnh cái ngày hắn mang cái lon chuẩn úy ra trình diện cái xứ QT quê tôi- "chó ăn đá gà ăn muối" lòng người thì khô khan không hề hào sảng, cảm thông nào với hắn. Linh tính báo động cho tôi hay rằng hình như hắn muốn trút bao uất hận thù ghét vào tôi vào giây phút đó...
Tôi vội chuồn mất không kịp nói từ biệt với Tống Huỳnh Tha. Mang cái giỏ thức ăn từ nhà mợ tôi tại chợ Bà Chiểu Gia Đình lên tầng hai BV thăm mẹ già, trong lòng tôi chỉ biết mừng cho Tha còn sống trở về với Chợ Lớn nơi xứ người Tàu hay Minh Hương gì đó của hắn.
Đúng nửa thế kỷ qua đi người viết không còn ca cẩm phàn nàn chuyện thiếu thốn mọi thứ từ viện trợ cho đời lính VNCH do khi đã hiểu ra người bạn ĐỒNG MINH ĐÃ BỎ BẠN DỨT GÁNH GIỮA ĐÀNG chuyện này nói ra cũng thừa do đã được nói quá nhiều...Dù sao đã qua được xứ Mỹ, con cái đã thành đạt mọi bề đó là phần thưởng cho những người từng thiếu thốn mọi bề những ngày ra đơn vị hay tù tội sau này.
Tác giả có thể cho rằng trong những cái không hề ai biết do các vị sĩ quan cấp cao, quyền lợi đầy đủ “tà lọt, gác đơ co” thừa thãi bên mình họ chẳng hề hay có những ký ức và hình ảnh chỉ có NHỮNG NGƯỜI SĨ QUAN TRUNG ĐỘI TRƯỞNG SAU THỜI ĐÔN QUÂN 1972 NHỚ MÃI
Đó là chuyện của những người Chuẩn Úy mang cái biệt hiệu “Kissinger” ra trường một cách thừa thãi vô duyên do họ tuy tốt nghiệp Trung Đội Trưởng mà chẳng hề có dư trung đội để nắm.
Cái
hệ quả của LÍNH THIẾU QUAN THỪA sau MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 TỪ MỘT CÁI LỆNH ĐÔN QUÂN THIẾU
THỰC TẾ vào NHỮNG NĂM CUỐI CÙNG CỦA
TRANG SỬ SẮP SỬA SANG TRANG./.
ĐHL
viết cho 50 năm THÁNG TƯ ĐEN
CHÀO BẠN ĐỌC
Trước hết xin mời bạn đọc một ngụ ngôn AESOP
Chú Quạ có cơ hội bay qua vườn ngự uyển của một vương quốc nọ. Quạ ta có cơ hội chiêm ngưỡng rất nhiều cảnh đẹp diệu kỳ nhưng do tính khí nhỏ mọn, nó lại ghen tị với bấy Công Hoàng Gia đang có trên thân những bộ lông màu sặc sở, đẹp tuyệt trần.
Giống Quạ đen thì bạn biết rồi, nó là giống chim đã không đẹp thái độ lại còn hẹp hòi nữa. Đã vậy Quạ còn tưởng tượng rằng nó sẽ hòa nhập được với xã hội loài Công dưới kia nếu nó có bộ lông như chúng. Từ ý nghĩ đó Quạ bèn đi lượm lại những sợi lông Công rụng, xong gắn quanh bộ lông đen của nó.
Mang bộ lông vay mượn này, Quạ ta vừa khệnh khạng, vênh váo bước về nhà khoe cùng bầy chim của nó. Xong Quạ ta bay trở lại vườn Ngự Uyển chen giữa bầy Công. Nhưng bầy Công biết ngay nó là ai. Nổi giận do Quạ là đứa lừa gạt, bầy Công liền xáp tới vặt trụi những sợi lông Quạ giả dạng. Chưa hết, một số lông đen của con Quạ gian dối kia còn bị bầy công vặt mất.
Con quạ tội nghiệp bay về lại tổ. Chưa hết xui xẻo, ở nhà quạ cũng còn nhiều điều bất mãn đang chờ đợi nó. Bầy quạ nhà chưa quên thái độ hách dịch của quạ vừa qua nên trừng phạt bằng cách đuổi nó ra đi bằng hàng loạt cú mổ đau điếng kèm thêm nhiều tràng cười chế nhạo ./.
* Bộ lông vay mượn không hề biến thành loài chim đẹp
* Trứng rồng thì nở ra rồng, liu điu lại nở ra dòng liu điu
* Cái áo khoác không hề làm được thầy tu
* Hữu xạ tự nhiên hương
* Cáo mượn oai hùm, lâu ngày cũng lộ ra chân tướng
===============
HÌNH- CÁO MƯỢN OAI HÙM
LỜI BÀN của ĐHL
Thưa bạn đọc
Câu chuyện ngụ ngôn xem chừng hóm hỉnh nhưng xét với mọi thời đại thì nó rất thích hợp để răn người. Thật thế thời nào cũng có hạng người chuyên núp lén và nhờ vả vào hào quang của kẻ khác để tự vinh danh cho cá nhân mình. Thực tài của họ đã kém nhưng không chịu học hỏi hay sống thật với khả năng hiện tại của mình lại ưa nổi trội một cách dối trá. Nói một cách khác "cáo mượn oai hùm" chúng ta thấy nhan nhản khắp nơi, khắp mọi hoàn cảnh xã hội. Trong đời sống kinh tế chính trị đã thế, lắm kẻ không tự "đứng bằng hai chân của mình" nhưng lại ưa thích dựa hơi chức quyền danh vọng của gia đình, bè bạn phe nhóm để kiêu căng hay khoe khoang với người khác là thói đời ta hay gặp.
Trong văn chương thi phú cũng thế, nó không là ngoại lệ. Thi sĩ thời nay quá nhiều, quá loạn nhưng số thi gia đáng giá chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thời đại tin học, nhan nhản thi văn nhưng tuổi thọ của tác phẩm thời đại này chỉ sống một thời gian ngắn lại chìm vào quên lãng. Tại sao như vậy? Do tác giả đó không sống thực với khả năng mình. Họ sống trong ảo giác và hoang tưởng hay cố giấu che khả năng hạn hẹp của con người mình. Thơ không ra thơ văn không ra văn. Viết lách chân thật, thì lại lười chỉ buông vài ba chữ Câu không ra câu, cú không ra cú, vần không ra vần chẳng biết là loại thơ gì lại 'phán' cho một danh hiệu là "THƠ Mới". Nếu đã lười biếng viết lách ta nên đọc và trở thành độc giả hơn là tác giả. Viết lách biếng, sợ mỏi tay đau óc lại viết vài câu vài chữ, cho có... thơ không hề là thơ mà văn xuôi chẳng hề là xuôi không ra thể loại gì? nhưng họ lại háo danh mới là một thứ bệnh đáng chê trách. Thứ bệnh bất tài nhưng lại ưa nổi trội.
Áo thụng vái nhau- cứ thế người này 'phong tước' người kia và người kia 'phong hầu' cho người nọ là THI BÁ, THI GIA vậy là xong. Hậu quả đưa đến là thi đàn chúng ta rơi vào tình trạng 'tạp pí lù' OAN UỔNG cho nhiều tài năng đúng nghĩa.
Hãy sống thực và chân thật với khả năng của ta hơn là 'choàng cái áo thầy tu' nó chẳng hề biến mình thành thầy tu được. Hữu xạ tự nhiên hương mà thôi.
Ngu Yên là bút hiệu của Nguyễn Hiền Tiến, sinh năm 1952 tại Bình Định, hiện cư ngụ ở Houston, Texas. Ông cộng tác với nhiều tạp chí văn chương hải ngoại, giấy cũng như mạng: Văn Học, Hợp Lưu, Văn, Việt Magazine, Quê Mẹ, Làng Văn, Da Màu, Gió-O, Tiền Vệ, Văn Việt…
Ông có lời phê bình thẳng thắn như sau
“Báo chí, tập san, sách in, nhất là trang mạng và mạng thông tin xã hội, đầy dẫy thơ, cát và ngọc lẫn lộn, ngọc ít cát nhiều. Người đọc ít được diện kiến thơ hay mà phải liếc qua nhiều thơ dở, khiến thơ càng ngày càng mất uy tín, mất thưởng ngoạn. Thơ, giờ đây, không phải chỉ là rẻ rúng, mà miễn phí vẫn không lôi kéo được mắt nhìn, như cá ươn chợ chiều cho không, chẳng ai lấy...
Có nhiều điều trăn trở về thi văn thời đại nói như Ngu Yên do "cát ngọc lẫn lộn, ngọc ít cát nhiều..." mà ra cả.
Thói đời hay vị nể, kiêng dè hoặc 'phong tước' cho nhau cuối cùng đi đến sự 'lạm phát' trong văn học đó là điều cảnh báo. Trong thời đại Internet khi bao thế hệ đi sau đang mê mẩn vào giải trí qua hình ảnh, lười biếng đọc dần hồi, tình trạng lạm phát thi văn phải chăng khiến chúng ta ai có chút lòng sao không buông tiếng THỞ DÀI cho đặng?
ĐHL mồng 3 tết Ất TỴ
CÁC THẾ HỆ PHI CƠ TIÊM KÍCH CÓ NHIỆM VỤ TỐT TRONG NGHÊNH CHIẾN PHI CƠ ĐỊCH Trong một cuộc phỏng vấn dành cho giới nghiên cứu chuyên môn về ...