LẠI MỘT THÁNG TƯ đưa tôi trở lại với bao kỷ niệm và hình ảnh ngày xưa. Nhưng hôm nay tôi nhớ về các anh, những chiến sĩ bao năm ở lại cam chịu những hoàn cảnh sống éo le bên quê nhà. Tôi là một trong những người may mắn đã ra đi thật xa. Rồi tại xứ người những kẻ ra đi được bù đắp xứng đáng, được nhiều cơ hội thăng tiến, nhất là được bảo vệ chở che.
TÔI LÀM SAO SO ĐƯỢC VỚI CÁC ANH, NHỮNG NGƯỜI Ở LẠI?
Tôi không có chút gì là can trường chịu đựng nào so với các anh. Chính các anh mới là những chiến sĩ già còn lại trên quê hương một ngày tháng Tư bao nỗi nhục nhằn.
Hôm nay, non nửa thế kỷ đi qua, các anh vẫn sống, vẫn chịu đựng lê lết quảng đời còn lại trong bao đắng cay, bao thiệt thòi không hề than oán.
Các anh, những người còn lại mới chính là những anh hùng!
Cứ đến tháng Tư, dù tôi có khoác lại chiến y ngày cũ, dù huy chương lấp lánh, lon lá um sùm hay ngay cả cờ xí rợp trời nhưng tôi vẫn là kẻ núp bóng trong sự chở che của xứ người. Tôi vẫn luôn sống trong sáo ngữ, khẩu hiệu, ý chí rụt rè chẳng hề can đảm?
Tôi tự hổ thẹn khi so với các anh! Có vinh quang chăng so với hình ảnh các anh- những mảnh đời lưu lạc nuốt lệ nhục vinh theo tháng ngày khắp nẻo quê hương hay nơi phố thị đông người?
Hơn bốn thập niên qua rồi từ ngày "gảy súng", các anh vẫn thách đố với đói khổ, nhọc nhằn hay đắng cay nhục nhã. Bao mảnh chiến y bạc màu, vá víu qua ngày tháng che chở thân anh để lết lê dọc đường gió bụi. Từng đêm dài, các anh đếm lại vinh quang trong đau khổ hao gầy!?
Chúng TÔI những người đã ra đi, CHẲNG LÀ GÌ SO VỚI CÁC ANH
Thật vậy, những chiến sĩ già còn lại trên quê nhà, họ còn chút gì trãi lòng trước "chuyến đi cuối cùng". Những người lính già lần lượt xuống tàu, trên ga vắng đìu hiu vẫy tay chào tiễn biệt chuyến tàu thời gian vẫn miệt mài chạy về phía trước. Người thương binh- những chiến binh một thuở hào hùng vệ quốc; họ đã sống trọn vẹn một thuở Can Qua. Những buổi chiều tà, ánh xế cuộc đời các anh từng mong một lần bận lại đầy đủ bộ quân phục ngày xưa.
một bộ rằn ri xuất hiện trong đám cưới tại Đức Linh Bình Thuận tháng 8/2018 Một màu xanh ô liu làm sống lại trong huyết quản héo úa cạn kiệt một niềm tin một sức sống một niềm tự hào đúng nghĩa và chân lý cuối cùng rằng:
CÁC ANH KHÔNG CÓ GÌ SAI VÀ ĐÃ CHỌN ĐÚNG CON ĐƯỜNG CÁC ANH ĐÃ CHỌN.
Các anh không còn gì để mất và không còn gì để sợ. Một màu áo trận lẻ loi trong một lễ hội trong những gì còn lại của quê hương sau bao năm tháng âm thầm; nhưng trong màu áo kia có một tâm hồn chẳng bao giờ 'cô đơn trong những tấm lòng những tâm tình hoà điệu. Đó là một ý nghĩa ân tình một an ủi cuối cùng cho những đời lính từng một thời hi sinh và cống hiến
Đúng thế từ bên này bờ Thái Bình Dương tôi viết lên đây niềm cảm phục sự quả cảm của các anh với sự chân thành tự đáy lòng rằng các anh thật can đảm. Trong Hang Hùm Miệng Sói các anh vẫn nói lên tiếng nói gói ghém bao lâu tận đáy lòng: các anh đã hi sinh và đã làm đúng những gì trong trách nhiệm người trai thời loạn.
Bên phố đông người tại các thành phố lớn, nay thấp thoáng các màu áo chiến binh xưa. Các anh đã âm thầm đơm mầm hi vọng trong ánh mắt người dân. Các anh đã mặc khải chính nghĩa năm xưa trả lời cho bao lời dối trá thoá mạ trước đây.
Các anh mong được khoác lại màu áo năm nào để làm sống lại những niềm tin, cùng nhau khơi lại lòng tự hào ngày đó. Bên đường quê hương, hay từ phương trời xứ lạ, càng lúc càng có nhiều tấm lòng ngưỡng mộ giúp sưởi ấm những mảnh đời băng giá sau nhiều thập niên trầm mặc trong giá băng cùng nỗi niềm đơn côi do nhân thế hững hờ... Bên này bờ đại dương, tôi thán phục và ngưỡng mộ các anh. Tôi quý trọng những ý muốn sau cùng của những người chiến sĩ già nhưng can trường, một thời son trẻ.
Các anh không có chút quyền lợi dù đã hi sinh. Các anh âm thầm chịu đựng buổi xế chiều rơi rớt lại của cuộc đời chiến sĩ. Chính các anh mới là những chàng trai thời loạn, non năm thập niên âm thầm chịu đựng khổ đau từ thể xác tới tinh thần. Đối với tôi, các anh thật sự là những anh hùng, dù sa cơ thất thế nhưng vẫn tràn trề tấm lòng vị tha, uy dũng./.
nồi canh tập tàng của tôi gồm: rau dền, rau má, rau lang, rau sam, rau cải
Hai Tiếng "Tập Tàng" nghe sao xa lắc lơ. Nhất là vào thời đại bây giờ chắc mấy ai còn nhớ. Mà nhớ làm chi những mảnh vườn 'ốm o' những tâm tình 'gầy guộc' những miếng đất cỏn con đào lên bới xuống không biết mấy lần. Một ngày xưa tất cả gộp lại phải chăng đó là một bản "giao hưởng u buồn".
Ra đi tôi mang theo quê hương của ngày tháng cũ. Bao hình ảnh phai dần theo trí nhớ đong đưa do tuổi già vội tới. Một quê hương xa vời, thật sự nó nằm sâu trong hoài niệm. Nếu có dịp ta về lại quê nhà chắc hẳn chẳng còn ai còn tìm được dấu xưa?
Ngày đó có bóng mẹ già tần tảo sớm hôm. Có hình ảnh người cha, chiều chiều ngồi nhìn đời trôi qua khung cửa lá, người lặng ngắm bóng tà dương hiu hắt rơi bên xóm nhỏ vắng người.
*
BA MẠ TÔI VÀ CÁI VƯỜN XƯA
Sau mái tranh nghèo là mảnh vườn bạc màu của nhà chúng tôi hồi đó. Mấy cây xoài chẳng bao giờ thấy trái. Hàng năm những cây xoài là 'vùng đất' cho bầy rầy xanh bu kín phá hoại không ra nổi bông. Mấy cây ổi ốm yếu trồng từ hồi mẹ tôi buôn trái cây từ Mỹ Tho về đến Bình Tuy. Nhưng cũng nhờ mấy cây ổi đó mạ tôi cũng kiếm vài ba lon gạo. Còn ba tôi thì bán cho mấy đứa học trò vài đồng để dành mua thuốc lào.
Ba tôi kiếm đâu ra một cây mướp đắng loại trái nhỏ tí teo. Thứ mướp này thân nhỏ chẳng khác chi sợi chỉ, mọc vắt vẻo trên vài ba nhánh nè. Lạ thật? giống mướp này cành khẳng khiu như thế, chỉ vài ba trái loe ngoe, có to lắm cũng chỉ bằng ba ngón tay chụm lại.
Cây mướp đắng như thế, dĩ nhiên chẳng giúp gì cho mạ tôi cả. Đám rau đắng bên hông nhà mọc tốt, nó còn cho mạ tôi kiếm được ít tiền.
Ngày vợ chồng tôi về thăm quê hương, tháng 1 năm 2017, chỉ nghe mẹ tôi nằm trên giường ngâm nga, ậm ừ mãi về trái khổ qua. Phải chăng mạ tôi tuy mụ mẫm tuổi già nhưng vẫn nhớ ba tôi và cây mướp đắng 'ốm o nay đã không còn...
Đói lòng ăn trái khổ qua
Nuốt vô thì đắng, nhổ ra họ cười ...
Ba tôi đã đi xa về miền dĩ vãng hơn hai mươi mấy năm rồi. Tôi cứ mường tượng hình ảnh con chim sâu hay bay về láo liên, nhảy nhót trên nhánh khổ qua. Mấy trái đắng nhỏ bé, cong queo vẫn mãi đu đưa theo gió.
Mấy mươi năm về lại vườn xưa. Đám rau đắng còn mọc xanh tốt nhưng bóng Mạ không còn. Cái chợ quê đã mấy thu qua, vẫn nhớ bước chân mẹ già, hàng ngày tần tảo...
TÔI VẪN NHỚ VƯỜN XƯA, VẪN THƯƠNG HAI CHỮ TẬP TÀNG
Ai đó có hoài niệm, riêng tôi thì thương nhớ về hai chữ "tập tàng". Nói sao chăng nữa, đó là tình cảm gắn bó với nguồn sống chắt chiu nhưng đó là ân tình sâu đậm cho cả nhà tôi còn sống đến hôm nay "Chúng ta đi mang theo quê huơng", ở đây người viết mong bạn đọc nhìn cái vườn này, rồi các bạn sẽ thấy những loại rau bình thuờng nhất tại quê nhà đều có ở xứ người ta. ĐHL trong khu vườn xứ Mỹ
Tại sao tôi nói vậy? Những thứ như rau lang, rau má, rau dền, rau cải, rau chanh, húng lủi ngay cả rau SAM vị chua chua bông vàng cũng có tại vườn người viết hôm nay. Tôi lại thích đặt tên cho cái vườn này là vườn rau "tập tàng "hay VƯỜN TẬP TÀNG , vì mỗi khi "nổi hứng " là tôi hai mỗi thứ mỗi ít vô "nấu canh chơi ". Vì sao mà "nấu canh chơi" vì khi bà xã tôi "nấu canh thiệt" thì tôi đây chỉ tới bàn ngồi ăn thôi. Còn lúc bà xã tôi bận, hay đi đâu thì "vắng chủ nhà , gà bươi bếp" thế là Hai Lúa tôi chạy ra vườn "trổ tài ". Vừa nấu canh tập tàng "ăn chơi " giải trí vừa có lúc ôn lại chuyện xưa cũng đõ buồn.
vườn tập tàng của tôi chẳng có gì xa lạ
Khác với "VƯỜN ĐỊA ĐÀNG" của các vị phú gia, người viết chỉ sở hữu được cái 'VƯỜN TẬP TÀNG' đơn sơ này thôi. Bình dị đời thường chừng nào càng hay, càng hợp ý người viết chừng đó. Những loại rau quá bình thuờng, thế mà khi chúng "cất cánh bay xa" mọc tại quê người sẽ cho tôi thứ cảm giác ra đi mà vẫn mang theo hình ảnh vườn xưa, rồi chính tay tôi đã nấu được nồi canh "tập tàng xứ Mỹ"./.
CHƯƠNG TRÌNH TPB VNCH NÓI CHO ĐÚNG RA LÀ TRÁCH NHIỆM LƯƠNG TÂM & NHÂN ĐẠO CỦA HOA KỲ VÀ CẢ CHÍNH QUYỀN CSVN
chúng ta nên bình tâm và thứ tự giải thích như sau
1- TRÁCH NHIỆM CỦA HOA KỲ
TẠI SAO CHÚNG TA NÓI THẾ?
VỚI CHÍNH SÁCH THAY ĐỔI CHIẾN LƯỢC CỦA MỸ ĐỂ RÚT QUÂN ĐỘI HOA KỲ ĐANG SA LẦY TẠI CHIẾN CUỘC VN VÀ ĐÔNG DƯƠNG NÓI CHUNG, NỘI CÁC RICHARD NIXON DÙ MUỐN HAY KHÔNG CŨNG PHẢI BỎ VNCH ĐỂ CÓ ĐƯỢC MỘT CHIẾN LƯỢC KINH TẾ CHÍNH TRỊ TO LỚN HƠN LÀ TRUNG CỘNG CÙNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC VÁN BÀI CHÍNH TRỊ NỘI ĐỊA CỦA HOA KỲ KHI LÀN SÓNG PHẢN CHIẾN DÂNG CAO TỘT ĐỘ
VNCH PHẢI BỊ HI SINH VỨT BỎ CŨNG NHƯ SỰ SỤP ĐỔ CỦA HỆ THỐNG CHỐNG LÀN SÓNG ĐỎ CẢ ĐÔNG DƯƠNG
Trúc Hồ người nghệ sĩ trẻ một người em kết nghĩa thân nhất với cố nhạc sĩ Trầm tử Thiêng Trung tâm Asia có thể không cạnh tranh nổi với Paris By Night nên chỉ còn SBTN
PHẦN CUỐI CÙNG LÀ BẢN HÙNG CA CỜ BAY -bản Cờ Bay ...không bao giờ chúng ta quên do đã có hàng ngàn chiến sĩ VNCH đã hi sinh và hàng ngàn người đã trở thành TPB trong trận Tái Chiếm Cổ Thành QT
VNCH SỤP ĐỔ VÀ TRONG NHỮNG HẬU QUẢ VÔ VÀN ĐÓ LÀ VẤN ĐỀ THUYỀN NHÂN CÙNG SỰ TRẢ THÙ CỦA MIỀN BẮC ĐỐI VỚI TOÀN BỘ VNCH TRONG ĐÓ CÓ HÀNG VẠN THƯƠNG BINH VNCH MÀ SỐ PHẦN CỦA HỌ HOÀN TOÀN BỊ VỨT BỎ NGOÀI RÌA XÃ HỘI ĐỐI VỚI CHẾ ĐỘ MỚI
SỰ ĐAU KHỔ NÀY KÉO DÀI CẢ 50 NĂM, NHƯNG ĐÚNG RA CHÍNH QUYỀN HOA KỲ PHẢI QUAN TÂM ĐẾN SỐ PHẬN CỦA TPB VNCH DO HỌ ĐÃ HI SINH XƯƠNG MÁU BẢO VỆ THẾ GIỚI TỰ DO TRONG ĐÓ VNCH LÀ TIỀN ĐỒN CHỐNG LÀN SÓNG ĐỎ VÀ ĐÃ HI SINH CHO CHIẾN TUYẾN NÀY
ĐÃ KHÔNG HỀ QUAN TÂM TRONG LÚC ĐÓ SỰ THỰC LÀ HOA THỊNH ĐỐN DO QUYỀN LỢI ĐÃ THIẾT LẬP BANG GIAO VỚI HÀ NỘI GIÚP KẺ CHIẾN THẮNG CÀNG LÚC CÀNG GIÀU CÓ SUNG SƯỚNG HƠN VÀ MẶC KỆ CHO SỐ PHẦN HẨM HIU CỦA HÀNG VẠN TPB VNCH SỐNG ĐÓI KHỔ, BỊ HẤT HỦI MẤY THẬP NIÊN NAY
NGƯỜI MỸ ĐÃ THIẾU TRÁCH NHIỆM VÀ LÒNG NHÂN ĐẠO ĐỐI VỚI TPB/ VNCH.
HIỆN NAY, CHÍNH PHỦ CỦA TT JOE BIDEN KHÔNG NGỪNG NÂNG CAO QUAN HỆ ĐỐI TÁC VỚI HÀ NỘI NHƯNG ĐÃ LÀM NGƠ VẤN ĐỀ NHÂN ĐẠO ĐỐI VỚI HÀNG NGÀN NGƯỜI TPB VNCH TỪNG LÀ CHIẾN SĨ ĐỒNG MINH CỦA HOA KỲ, HỌ ĐANG SỐNG CUỘC SỐNG ĐAU KHỔ QUA BAO THẬP NIÊN LÀ VẤN ĐỀ THUỘC PHẠM VI ĐẠO ĐỨC
NGƯỜI UKRAINE NGƯỜI A PHÚ HÃN VÀ NHỮNG ĐỒNG MINH KHÁC SẼ NGHĨ SAO VỀ SỐ PHẬN SAU NÀY CỦA HỌ?
2- ĐỐI VỚI CHẾ ĐỘ CSVN- NGƯỜI CHIẾN THẮNG
SAU CUỘC CHIẾN VN, 2 MIỀN ĐỀU LÀ NẠN NHÂN CHIẾN TRANH KHÔNG CÒN BIÊN GIỚI CỦA THÙ HẬN VÀ TRẢ THÙ MÀ CHỈ LÀ VẤN ĐỀ NHÂN ĐẠO, TÌNH NGƯỜI ĐỂ HÀN GẮN VẾT THƯƠNG CHIẾN TRANH MÀ THÔI
CUỘC CHIẾN VN ĐÃ TÀN GẦN ĐÚNG NỬA THẾ KỶ NHƯNG VẾT THƯƠNG CHIẾN TRANH VẪN CÒN MƯNG MỦ KHI NHÀ CẦM QUYỀN, KẺ CHIẾN THẮNG, VẪN CỐ CHẤP BÁM GIỮ QUAN NIỆM HẬN THÙ GIỮA CÔNG VÀ TỘI.
KHI CSVN CHIẾM TRỌN MIỀN NAM, HỌ ĐÃ XUA ĐUỔI HÀNG NGÀN THƯƠNG BINH VNCH ĐANG CÒN NẰM VIỆN. HÌNH ẢNH NHỮNG THƯƠNG BINH CHƯA LÀNH PHẢI LÊ LẾT DÌU NHAU TRONG LÚC THÂN THỂ CÒN MÁU ME. HỌ BỊ ĐUỔI VỀ NHÀ, CÓ KẺ KHÔNG BIẾT ĐÂU NƯƠNG TỰA THÌ MIỀN BẮC NGHĨ SAO VỀ HÀNH ĐỘNG VÔ NHÂN NÀY?
NGƯỜI LÀM TRAI AI CŨNG PHẢI CẦM SÚNG BẢO VỆ ĐẤT NƯỚC LÃNH THỔ CẢ
KHI ĐÃ CHIẾN THẮNG, VẤN ĐỀ CÒN LẠI LÀ VẤN ĐỀ NHÂN ĐẠO KẺ THUA CUỘC ĐÃ ĐÀNH RỒI NHƯNG HỌ LÀ NHỮNG KẺ TÀN TẬT CÙNG TIẾNG NÓI CÙNG MÀU DA, CHẾ ĐỘ CS HÀ NỘI HƠN 4 THẬP NIÊN NAY ĐỐI XỬ TÀN ÁC VỚI NGƯỜI THƯƠNG BINH VNCH TRONG LÚC ĐÃI NGỘ TỐI ĐA NHỮNG THƯƠNG BINH CỦA MÌNH THÌ ĐÂY QUẢ LÀ CÁCH HÀNH XỬ ĐỘC ÁC THIẾU TÌNH NGƯỜI NHẤT TRONG THẾ KỶ HÔM NAY
VÔ LÝ NGƯỜI VN VỚI NHAU LẠI TÀN ÁC VẬY SAO?
HÀ NỘI VẪN LẤY LÝ DO THÙ HẰN TRONG CHIẾN TRANH ĐỂ TRẢ THÙ NHỮNG KẺ TẬT NGUYỀN QUẢ LÀ CHUYỆN PHI NHÂN
Một thành phần dường như bị gạt ra bên lề xã hội Việt Nam sau năm 1975 là những thương phế binh dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Dù không bị học tập cải tạo như những sĩ quan, công chức cao cấp… của chế độ cũ; nhưng họ bị phân biệt đối xử, thậm chí không được hưởng một chế độ nào dành cho người thương tật từ chính quyền mới...
NÓI SAO CHĂNG NỮA, HÀNG CHỤC NGÀN THƯƠNG BINH VNCH ĐÃ GIÃ TỪ NHÂN THẾ ĐỂ KHỎI SỐNG TRONG NHỤC NHẰN ĐAU KHỔ VỚI SỐ MẠNG BẠC PHẦN PHẢI CẦM SÚNG CHIẾN ĐẤU VỚI NGƯỜI BẠN ĐỒNG MINH BẠC BẺO VỚI KẺ CHIẾN THẮNG CÙNG MÀU DA TIẾNG NÓI NHƯNG SỰ TRẢ THÙ QUẢ LÀ BẤT TẬN VỚI MỘT SỰ HÀNH HẠ ĐỘC ÁC CHO NHỮNG KẺ BỊ HẤT RA NGOÀI RÌA XÃ HỘI KHÔNG MỘT CHÚT THƯƠNG XÓT TÌNH NGƯỜI
ÔI MỖI LẦN CHÚNG TA NHÌN ĐỒNG ĐỘI ĐỒNG HƯƠNG HÀNG NĂM PHẢI QUYÊN GÓP TỪNG ĐỒNG BẠC ĐỂ AN ỦI TPB TẠI QUÊ NHÀ CHÚNG TA CÀNG CHẠNH LÒNG ĐAU KHỔ KHI NGHĨ ĐẾN NGƯỜI BẠN ĐỒNG MINH CHỈ BIẾT LỢI NHUẬN LÀ TRÊN HẾT CHÚNG TA CĂM HỜN PHẪN NỘ ĐỐI VỚI PHE CHIẾN THẮNG VỚI SỰ TRẢ THÙ CAY NGHIỆT QUÁ CHO BAO VẠN KẺ TẬT NGUYỀN
ĐỐI VỚI NGƯỜI BẠN HOA KỲ THÌ TÌNH ĐỒNG MINH CHUNG THỦY Ở ĐÂU? ĐỐI VỚI MIỀN BẮC VN THÌ TÌNH NGƯỜI LÒNG NHÂN ĐẠO NGHĨA ĐỒNG BÀO Ở ĐÂU?
NGÀY CÁM ƠN ANH CHÚNG TA HÃY THẮP NÉN TÂM NHANG NHỚ VỀ HƯƠNG LINH NHỮNG KẺ HI SINH THÂN MÌNH CHO CUỘC CHIẾN VN NHỮNG THÂN PHẬN RA ĐI TRONG ĐÓI NGHÈO NGHIỆT NGÃ DO SỰ HẤT HỦI TẬN CÙNG CỦA KẺ MANG DANH CHIẾN THẮNG.
ĐÃ 50 NĂM RỒI, THƯƠNG BINH VNCH CHẲNG CÒN BAO NHIÊU NỮA HỌ ĐÃ RA ĐI TRONG MÕI MÒN TUYỆT VỌNG. QUÝ BẠN ƠI, KHI CHÚNG TA CẤT CAO LY MỪNG VỚI RƯỢU NỒNG THỊT BÉO HAY TUNG HÊ CHÚC TỤNG AI ĐÓ CÓ NHÀ CAO CỬA RỘNG, SUNG SƯỚNG TUYỆT VỜI HÃY TƯỞNG NHỚ VỀ NHỮNG THÂN PHẬN TỪNG HI SINH VÀ CỐNG HIẾN CHO MỘT TỔ QUỐC BỊ LÃNG QUÊN./.
THỜI GIAN VẪN LẠNH LÙNG TRÔI chẳng đợi chờ một ai dù bạn và tôi hằng mong muốn xin nó hãy qua thật chậm. Thế giới nhân sinh trong thời kỳ kỹ thuật mạng và số nên vì đó tin buồn càng đến nhanh hơn, nhiều hơn là tin vui. Thế hệ chúng ta, cứ sớm mai thức dậy ngồi trước máy tính hay nhấp điện thoại cầm tay chúng ta thường nhận nhiều tin chẳng lành, càng lúc càng có nhiều người bạn đi trước. Thế hệ chúng ta lần lượt vẫy tay chào nhau...
Chúng ta vẫn còn may mắn do còn diễm phúc còn lại trên chuyến tàu viễn hành của nhân thế, tâm tư cùng ý thức còn minh mẫn để nghiệm ra rằng thời gian qua mau thật cùng lúc có một cảm giác cái sân ga của mình sắp xuống đang đến càng gần.
Có ai đó thường than thở, "cái vốn thời gian còn lại của chúng ta chẳng còn là bao nhiêu, nó đã vơi đi quá nhiều!"
Có một lúc nào đó chúng ta chợt buông tiếng thở dài. Có chút gì ray rứt buồn bã trong những ngày tháng về chiều đó chăng? Từng sân ga lấp ló xa xa ... Con tàu thời gian vẫn miệt mài chạy về hướng trước. Tàu sẽ lần lượt bỏ chúng ta lại trên những sân ga buồn tênh, hiu hắt bên đường... từng người khách bước xuống và ngoái lại vẫy tay chào trước khi đi vào bóng tối nhạt nhòa, hư ảo.
Tâm hồn hoài cố hay nhắc lại chuyện xưa. Ai đó sẽ nâng niu, trìu mến những hình ảnh, nhiều mẫu chuyện tưởng như vụn vặt xa xăm nay được ta cho chúng 'hồi sinh'. Có người sẽ cho là vô ích và hoài phí thời gian. Người hoài cổ hay nhớ nhung những gì đã mất, chuyện đã rồi âu sẽ hoài phí cái "vốn thời gian" eo hẹp còn lại chăng? Chúng ta chưa chấp nhận thế. Giá như thời gian còn lại, cái vốn eo hẹp kia còn đậm nét cho ta sưởi ấm tâm hồn héo úa, đó là thời gian ta sống lại với quá khứ mến yêu. Có ích gì chăng mỗi khi những lớp tuổi già, bỗng dưng hoang phí chặng cuối của chuyến viễn hành này với những mộng mị hảo huyền, phi thực.
Hôm nay ngó lại mình, ừ ta nay "tóc bạc da nhăn" rồi thì làm sao có một "Hằng Nga" trong mộng? Tình yêu nào tương hợp như thuở thanh xuân để còn chút gì rung động cho trái tim già cỗi?
Có ai đó sống với hoài niệm quá khứ, nay được tô bồi, vun xới để trở về sống cùng hồn người, lúc đối diện với chất thật của chính mình? Thời khắc ta đang trở về, tâm tưởng quy hồi, nâng niu kỷ niệm.
Có khoảnh khắc nào đó của thực tại, dù đôi vai gánh nặng thời gian nhưng bạn và ta sẽ sống lại với cái ta đầy hoài niệm đầy tố chất của tâm linh. Giá trị của thời gian, do những gì đã qua đi vĩnh viễn chẳng quy hồi, những tố chất của sự thật do chúng ta từng mộng mơ rất thật. Cái thuở ban đầu cho bao đứa học trò, biết bao hoài bão cho tương lai chưa tới. Thật vậy, quá khứ là dưỡng chất của ngày qua 'nuôi sống' cái ta già cỗi hôm nay.
Jules Beaulac sinh năm 1933 mất năm 2010, là nhà truyền đạo thuộc giáo hội Quebec, cũng là một nhà văn nhà thơ Gia Nã Đại
Nhà truyền giáo Jules Beaulac từng viết:
Hiện tại hôm nay chẳng khác chi gốc cây tỏa bóng che chở cho ta nhưng chính gốc cây này đã bám sâu vào lớp đất quá khứ, một quá khứ của mộng mơ nhưng cũng đầy trải nghiệm để cho cây đời Hiện Tại của chúng ta vươn lên, vui sống.
"Ce présent est comme un arbre :
il plonge ses profondes racines
dans ton passé tout plein de souvenirs et d’expériences...
Thế thì chúng ta làm sao quay lưng, chối bỏ cùng dập vùi quá khứ trong bóng tối của lãng quên?
Con tàu thời gian tiếp tục gom góp bao nhiêu tiếc nuối quay quắt nhớ ngày tháng cũ. Những hình bóng mỹ nhân, những làn mi cong vút và những bờ môi mọng ướt đa tình và biết bao đôi mắt đắm đuối si mê ...
Nói sao hết, nhớ sao vừa? nhưng hình ảnh đó đã trôi giạt về cuối chân trời kỷ niệm, nhạt nhòa, thật xa.
Bạn và tôi hôm nay hãy cám ơn đời, cám ơn người đã cho chúng ta cơ hội ngồi đây mà trầm tư hay viết nhiều dòng suy niệm.
Dầu sao chăng nữa, bạn và tôi hãy nhớ cho rằng con tàu thời gian chẳng bao giờ chờ đợi một ai. Chúng ta sẽ lần lượt bước xuống ở mỗi sân ga, vẫy tay chào thời gian đi tới.
Chuyến tàu thời gian sẽ đi về vô tận, hướng đến tương lai chỉ có chúng ta là những người ở lại từng mỗi ga đời./.
Theo giải thích của nhà văn Sơn Nam, đồng bằng Nam bộ sông nước chằng chịt, ngày xưa phương tiện đi lại chủ yếu bằng đò ghe. Cho đến thập niên 1930, người Pháp thành lập một số hãng xe chở khách đi miền Tây. Thời ấy đường bộ chưa phát triển, xe đến bến khách phải chuyển tiếp bằng đò ghe nên người ta gọi là xe đò cho tiệnThời gian đầu xe đò chạy bằng than củi tràm, bỏ vào cái thùng tròn đặt bên hông xe phía sau. Trước khi cho xe nổ máy thì quạt cho than tràm cháy, hơi ga ấy bị đốt, gây sức ép cho máy xe chạy. Thời gian sau này mới bắt đầu có xe chạy bằng xăng dầu, các hãng xăng dầu của Pháp, rồi Mỹ lần lượt vào Việt Nam và mở ra kỷ nguyên mới của xe cơ giới ở Việt Nam. Tuy nhiên sau năm 1975, xăng dầu rất khan hiếm do các công ty năng lượng Mỹ rút hết khỏi miền Nam, từ đó hình ảnh những chiếc xe đò nhỏ chạy bằng than đốt trong cái thùng phía sau xe được lặp lại từ năm 1975 đến tận cuối thập niên 1980
Miền nam gọi là xe đò có thể vì phương tiện chính trên sông nước chằng chịt, do vậy đò đưa là phương tiện di chuyển chính. Sau này thời Pháp thuộc có thêm ít xe vận chuyển công dụng cũng đưa đón người dân trong nam tuy không phát triển nhiều bằng phương tiện đò. Gọi xe đò chỉ là phương tiện cho dân đương thời. Xe và đò của miền nam gọi gộp lại thành xe đò cho tiện cách nói. Miền trung cũng có thể gọi giống miền nam ví dụ các xe đò chạy trong thành phố Huế và các thôn lân cận ngày trước. Người Quảng Trị trước 1972 bà con mình còn gọi là xe hàng thay cho xe đò hay xe khách sau này. Người QT ba mẹ chúng ta nói "đi xe hàng" có ý là đi bằng phương tiện xe đò xe khách. Có thêm một điều lưu ý các xe đò đều được chính quyền công nhận và chạy tuyến cố định. Còn các xe bất hợp pháp chạy "gió" không ai công nhận nên đâu có thể gọi là xe khách xe đò?
xe đò thành phố Huế
Ngoài Bắc người ta gọi là xe khách mà thôi.
Có thể giờ đây chúng ta ngồi trong những chuyến xe khách hiện đại, mới nhập cảng hay những chiếc xe du lịch thời thượng với nhiều tiện nghi bậc nhất nên đa số quên hết một thời phương tiện đi lại khó khăn thiếu thốn.
Ngay cả thời VNCH cũng thế. Chiến tranh, đường sá mìn bẫy, cầu đường hư sập và kinh tế khó khăn, đi lại là cả một vấn đề. "cực chẳng đã", ai cần công việc mới ra khỏi nhà chứ không rầm rộ cái kiểu "nhà nhà du lịch, người người du lịch" thoải mái sung sướng như hiện nay.
Hết chiến tranh, hết thời 'ăn độn' biết "đổi mới để sinh tồn" cũng là cơ hội cho đồng tiền phát triển và dù muốn dù không chúng ta phải công nhận đó là nhờ vào sự bang giao và 'cởi trói' hiện nay. Khi không còn sự ngăn chận làn sóng du nhập văn minh vật chất ào ạt ra vào, buôn bán hai chiều, đưa cuộc sống con người ta bớt khổ.
Cái thời 'ngăn sông cấm chợ' qua rồi. Nay ta ngồi trong chiếc xe êm ái, đầy đủ máy lạnh, ca nhạc mấy thứ ai ai cũng lim dim mắt nhớ về cái thời lao khổ mà tưởng nằm mơ. Những chuyến xe than, những cái vé hiếm hoi sau khi 'ưu tiên' đủ thứ. Rồi chúng ta nhớ lại hình ảnh khổ ải của những cái bị lác, bao vải đựng đủ thứ hàng hóa tầm thường nhưng lại quá cần thiết lại 'phải nhét phải thu", giấu giếm tứ tung nhằm trốn tránh cho được bao nhiêu cặp mắt tinh ranh dò xét của 'Quản Lý Thị Trường' khi xe qua trạm...
Cái thời đó chắc chắn qua rồi, xa lắc lơ nhưng có thể giờ đây ta cứ hưởng thụ bất cần hỏi nhờ đâu?
Nhờ vào 'cởi trói' thì chỉ là hành động dễ dàng chỉ mở cái gút dây đang 'cột chặt tay con người' thật ra chẳng có ơn nghĩa gì sâu xa cả. Cởi trói rồi có khi từ bàn tay và sức lực người được mở trói lại nuôi họ có ngày vinh thân phì da, nhà cao cửa rộng như hôm nay cái thời vinh hiển nhất cho những ai thuộc về 'thành phần quyền lực' hay 'chóp bu' xã hội. Điều đáng nói là thành phần này chẳng có một chút gì gọi là trân trọng biết ơn lớp người được cởi trói làm giàu cho họ, cống nạp cho họ lại còn bị ' tù tôi, chà đạp' là đằng khác...Nói mấy cho vừa câu chuyện dài lê thê oan trái đó, nên qua chuyện khác tình cảm hơn chăng?
...
Của cải văn minh bên ngoài đưa vào, cũng có qua có lại. Sự du nhập và giao thoa kinh tế thì phương tây cũng lợi và ta cũng lời; cả hai đều lợi. Không có ai cho không chúng ta cả.
Con người nếu được cởi trói rồi ai cũng có sức lực và tim óc cả. Vấn đề là hai chữ TỰ DO để tim óc và sức lực chúng ta làm hết khả năng của mình.
một thời ì ạch xe lam
Chúng ta hãy trở lại hình ảnh những chiếc xe đò năm cũ. Nhớ những chuyến xe băng mình trong đường sá mìn bẫy chết chóc ...dù sao chúng ta; những ai sống trong thời đó cũng cám ơn một thời chiến tranh, những chuyến xe trong gian nguy rình rập. Nhớ công ơn nhiều bác tài, những chú lơ xe chịu khó miệt mài trên con đường thiên lý ngập tràn gió bụi đường xa cùng bom gầm đạn réo đưa đón người miền nam đi đi về về trên bao dặm đường đất nước.
Đó là một thời miền nam, mưa nắng hai mùa ruộng đồng cây trái cùng những chuyến xe đò đi lại đó đây.
Giờ đây chúng ta đã có nhiều loại xe khách tân kỳ, đầy đủ tiện nghi rồi, có thể chúng ta bắt đầu quên dần hình ảnh cũ. Nếu ai đó có chút lòng hoài niệm về kỷ niệm xa xưa trên bao đoạn đường quê hương, đất nước cùng hành trình với chúng ta, một thời tuổi trẻ. Bao chặng đường đó là một chặng đời của tuổi thanh xuân, nay đã trôi xa như giấc mộng phù du nào đó.
Với bao đổi thay đất nước, khó lắm thay cho ai muốn tìm lại kỷ niệm ấu thời./.