Saturday, March 6, 2021

TÔI ĐI LÀM NGHỀ ASSEMBLER

 


BUỒN VUI "ĐỜI ASSEMBLER"  

 

Bỏ nghề "chạy bàn" (bồi bàn, waiter...), nói đúng ra là tôi muốn vươn lên một ít khi qua đất nước Hoa Kỳ. Tôi muốn đi làm lảnh lương tự hào với những tấm check (ngân phiếu) có đóng thuế có lương hưu cùng vài thứ khác cho tuổi già sau này.

Sau hai năm lăn lộn với nghề bồi bàn nói đúng ra là ‘bưng phở’, nhận tiền mặt (cash) vài đồng một giờ. Tuy chẳng có thuế má chi nhưng đồng lương quá ít! Người viết xin cụ thể thêm một ít thí dụ lương giờ đi làm hãng 7 $/ giờ thì đi làm tiền mặt chỉ có 4$/ giờ thôi. Ngoài ra còn vài lý do gia đình và riêng khiến tôi đi đến quyết định là phải tạm biệt cái Tiệm mang nhiều dấu ấn vui buồn.  Nói cho cùng, đây nơi làm việc đầu tiên cho chặng đường xa xứ. Một nơi nặng dấu ấn ân nghĩa do nó giúp cho tôi thực hiện khá nhiều điều ước muốn trước ngày ra đi. Ông Bà chủ khá tiếc nuối khi tôi đi làm hãng. Lý do duy nhất: tôi là người chạy bàn chăm chỉ, siêng năng.  Tuổi đời không quá già khi gia nhập vào lực lượng lao động tại Mỹ, làm việc cạnh máy móc, ăn lương trả check, đóng thuế hẳn hoi. Assembler, có nghĩa là thợ Lắp Ráp,  so với thiên hạ đó là giai tầng thấp nhất trong thị trường lao động Mỹ.

Thời này ông Tổng thống Bill Clinton còn tại chức. Thung Lũng Hoa Vàng biệt danh của Vùng Vịnh (Bay Area) một vùng đứng đầu về kỹ nghệ điện toán, điện tử nhất là ngành điện tử làm không hết việc. Già trẻ gì, dân mình qua đây tha hồ làm, miễn còn sức là còn làm. Làm luôn ngày nghỉ cuối tuần, hay cả ca đêm...

Nói về lương giờ qua những tấm check tôi lãnh về chưa bao giờ tới hai con số.

Assembler hay công nhân lắp ráp chưa ngang hàng được với thợ kỹ thuật (technician). Người technician lương có thể vài chục đồng một giờ. Tuy vậy hai hạng công nhân này đều bận áo xanh gọi là giới cổ xanh (blue collars). Xin mở ngoặc ở đây, khác với chúng tôi, giới cổ cồn trắng hay white collars là hạng bậc kỹ sư trở, CEO, manager, director... họ đa số nhận lương năm không phải nhận lương tính theo giờ. Nói như thế để hiểu, lương giới cổ cồn trắng cao hơn chúng tôi nhiều lần.


Thế thời thay đổi, khi các khu vực chế xuất (manufacturing sectors) ào ào chạy qua xứ Tàu, assembler tại vùng Thung Lũng Điện tử này xem như bỏ xó? thiên hạ thất nghiệp dài dài. Cái thời vàng son, khi ông TT Bill Clinton làm 2 nhiệm kỳ xem như giảm đi quá nhiều.


Giờ đây, kinh tế có lên hay không, assembler có nóng sốt lại người viết cũng đưa tay xin hàng. Tóc bạc trắng đầu tuối quá "sáu bó", ai thuê?


Chỉ mong kể lại bà con cho bạn đồng môn coi chơi, giải trí khi tất cả chúng ta đều cùng thời bóng xế với nhau rồi cùng nhau nhớ về tháng ngày vùn vụt qua đi, sao lẹ quá?




Bước chân qua Mỹ những người “lỡ vận" như tôi nói cho đúng là "vô nghề vô nghiệp" nếu có được cái job đi làm assembler thì may rồi đâu dám đòi hỏi gì cao hơn. Tôi hay nhiều kẻ "đồng hội đồng thuyền" khác không thể so được với những kẻ có trình độ học vấn người ta cao hơn, lưu loát tiếng Anh, tuổi laị còn trẻ.

 Những hạng như tôi, muốn kiếm ra đồng đô-la không đi bưng phở thì đi cắt cỏ, làm vườn, làm chợ. Nói chung, nghề tay chân thì thích hợp cho những người qua đây muộn màng, tuổi tác khá lớn.
Tôi được chọn vào cái nghề assembler có nghĩa là lắp ráp điện tử khi công ăn việc làm còn "HOT", có nghĩa đang cần người vào khoảng 1997, sản xuất điện tử còn trong thời kỳ thịnh vượng. Tôi thành thật biết ơn bà Mỹ da đen tốt bụng, thú thật tôi đã quên tên. Bà ta chỉ phỏng vấn sơ sơ vài câu thôi là bà OK- nhận tôi ngay. Bà đang cần một người đứng mút cuối của dây chuyền sản xuất của cái hãng tên là Avex tại thành phố San Jose này.

Start 7$ một giờ, mức lương giờ khá cao vào thời điểm mức lương tối thiểu theo chính phủ quy định chỉ 4.23$ thôi. Các bạn có thể hình dung giá trị lương giờ lúc tôi kể...7$ có thể ăn hai tô phở tại San Jose ngày đó.

Người viết cũng xin nhắc lại thêm một lần nữa assembler là giới cổ áo màu xanh hay BLUE COLLAR. Nói đúng ra bận áo ngoài màu xanh. Ở Hoa Kỳ, đó là giai tầng lao động có đồng lương thấp bé nhất trong nền kinh tế Mỹ. Họ bận áo xanh do họ không phải là kỹ sư chuyên viên có trình độ đại học từ 4 năm trở lên mà người ta gọi là giới cổ áo trắng tức WHITE COLLAR. Giới có đồng lương cao hơn và phần lớn đều ăn lương năm.

Cái áo xanh trong giới sản xuât điện tử chúng tôi còn dành cho cả trưởng toán và technician tức là thợ có tay nghề khá cao nhưng thấp hơn kỹ sư. Leader tức là trưởng toán có công đứng coi sóc chúng tôi làm nên lương cao hơn ít đồng một giờ so với chúng tôi.

Dây chuyền sản xuất, gọi assembly line danh từ ngày xưa tôi còn thời học sinh trung học, thầy Dinh Sử Địa dạy qua về kinh tế thế giới. Học sinh trường Nguyễn Hoàng đệ nhị cấp có biết sơ qua "chút chút". Không ngờ khi lỡ vận qua đây lại gặp thứ "dây chuyền" đó. Tôi nhớ những cái máy điện tử hình dạng vuông vuông, chưa hoàn chỉnh, khi qua ngang mình thì lo làm cho nhanh. Có nghĩa tôi có bổn phận lắp vào những thứ đã ghi trước theo vị trí (station) của mình. Công việc thiên hạ cho là làm "như khỉ" nghĩa là những thao tác theo quán tính mà bỏ vào thôi. Thế thì chưa hẳn là đúng đâu, thưa bạn đọc. Họ chưa làm, chỉ nghe và thêu dệt 'thêm mắm muối' ít nhiều. Nếu người assembler không chú ý tập trung tâm trí vào công việc thì có thể gây ra lệch con ốc, cạnh board (điện tử ) và từ đó hư lạch, lỏng trớt...cái hậu quả ta sẽ trở nên "lúng ta lúng túng"...


-ÔI CHẬM MẤT THÔI!


"Chậm mất thôi!"- cũng có cái hậu quả của nó...


Những cái máy khác từ station đằng trước cứ tới ào ào, dồn dập và... khựng lại tại station của tôi. Kết quả của "thằng làm chậm chạp" như tôi "lồ lộ" giữa " thanh thiên bạch nhật ", quá rõ ràng:


-Hết chối nghe!


Đâu phải vậy là xong, thưa các bạn. Nào cái mặt 'khó đăm đăm ' của ông trưởng toán hay còn gọi là leader người VN. Ông cũng là đồng huơng đó, nhưng chẳng bao giờ có một "nụ cười thân thiện "? Tôi hiểu tâm lý này. Nếu ông ta mà ra vẻ thân thiện thì "khó làm việc" Cái dễ ghét , cái thằng Phi Luật Tân ở station kế tiếp với tôi, thấy tôi đang lúng túng chưa giải quyết cái máy đẩy qua cho hắn, nhếch mép im lặng "cười ruồi"?

Một là hắn chê tôi "làm lếu", hai là hắn mừng vì có thì giờ nghỉ thoải mái nhưng lại "hợp lệ" khi tôi chưa cho máy qua.


-Hừm!


Tôi tức lắm nhưng không biết làm sao hơn. Các bạn kia thấy tôi đang kẹt hàng, nên làm thoải mái, không gấp gáp , vì không thể dồn máy tới đông cho tôi được. Leader nay không có lý do thúc hối. Ông ta lay hoay, lúng túng không kém. Ông cũng sợ supervisor xuống thấy được tình hình gay go này thì khó nói cho ông lắm? Nói theo người thợ mộc bên quê hương mình thì đó là cái cảnh "đùi cui đánh cái đục, đục đánh săng ".

Tiếng quê miềng "săng" tức là gỗ đó mà.

 Phận ông leader tức là ông toán trưởng có hơn gì chúng tôi.

Người leader đó cũng là một ông đồng hương. Ông tên Tân, một H.O qua trước tôi khá lâu, nghe đâu trung tá của VNCH. Ông cũng lo trên sẽ complain (trách mắng) ông. Mà trên ông là quản đốc- supervisor- người gốc Ấn Độ có tên Randy. Supervisor này cũng sợ phía trên nữa... 


Kế hoạch phải xong! hàng giao kịp ngày nhất là gần Giáng Sinh, cuối năm công ty nào cũng cần phải thanh toán hợp đồng. Công ty nào cũng muốn giữ gìn uy tín đối với khách hàng. Hàng nhiều thì có làm thêm giờ overtime. Lâu lâu gần Giáng Sinh hay có overtime (1), làm thêm giờ phụ trội được trả lương gấp rưỡi ai mà không ưa. Trước khi người nhập cư Á châu qua đông, nghe thiên hạ nói Mỹ họ ít ưa giờ overtime hay cuối tuần lắm.  Tiền thì ai cũng cần , nhưng hạnh phúc gia đình vợ con, du hí đi chơi, Mỹ nó thích hơn. Chỉ có người mình cần tiền, phần đông nghe có overtime thì hí hửng mừng trong bụng.
Đời assembler khổ lắm! Cái máy điện tử qua mình lắp ráp bộ phận gì thì có thêm tờ giấy trên mặt cái máy để ký tên station mình làm. Cái ác là ở cuối dây chuyền này có một QC tức là bà Mễ ngồi làm Quality Control - kiểm soát chất lượng lần cuối- xem lại có sơ sót gì thì trả cái máy đó lui làm lại. Làm sao giấu ai được, khi bà ta ghi cái lỗi do station số mấy gây ra.  Lại leader, đi tới chỉ trỏ, cằn nhằn đủ thứ, người assembler như tôi lại 'lúng ta lúng túng' sorry ấp úng ...


Làm assembler có nghĩa, cứ sau 2 tiếng làm việc thì được ra nghỉ giải lao 10 tới 15 phút tối đa tùy hãng. Khi ra thì phải ra một lần rồi sau đó hết giải lao phải vào một lần. Khi đường chuyền bắt đầu lăn còng cọc đó là lúc ai ở station nào thì phải có mặt ở station đó. Nên có muốn đi việc cá nhân cũng ráng mà "nhịn đấy nhé ".



Dù sao nó cũng nhẹ hơn nơi khác, phải đứng. Giờ đây tôi được ngồi !!!bạn đọc thấy cái thuở tóc tôi còn ...đen đó mà -lúc này dùng máy ảnh phải mua phim chứ không phải máy chụp ảnh digital như thời này. Đem máy theo nhờ bạn chụp cho những tấm hình này quý lắm do hãng xưởng làm đâu có lâu dài


***

"Sống lâu cũng ra lão làng", quả đúng,  làm siêng năng hai năm, quen tay, chịu khó tôi được cho lên.... test máy.


-Oai ghê!


Hồi đó tôi đã quen với computer đâu? được giao cho test máy tôi cảm thấy môt chút hãnh diện "len lén đi vào hồn ". Cũng là cái "trò khỉ "- cái máy nào qua tôi chỉ "đút" cable vào bấm máy coi nó có good như lời Ông toán trưởng dặn hay không? nhưng dù sao nó cũng nhẹ hơn nơi khác, phải đứng.


Giờ đây tôi được ngồi vào station gần cuối cạnh với QC (quality control) , tức là cái bà Mễ coi xét tổng quát lần cuối.


Đàn ông thì làm những station nào nặng nề hơn, dĩ nhiên, đàn bà hay được ưu tiên cho làm nơi nhẹ hơn. Khó nói chuyện trong lúc làm việc. Có mấy anh chàng Mễ được cắt công việc tiếp tế phụ tùng (đồ parts) cho dây chuyền mới thật là sướng. Anh ta được đi lui đi tới thoải mái. Có lúc anh chàng lấy cớ tìm đồ parts lâu hơn để "câu giờ". Những ai đứng trong dây chuyền này rồi thì chẳng có cái cớ cỏn con nào. Chậm là hàng nó tới dồn "một đống" trước mặt ê ẩm làm sao và nhất hình ảnh lúc đó sẽ "trông không giống ai" cho xem.


Bao kỷ niệm vui buồn trong đời tôi, đời cổ cồn xanh BLUE COLLAR. Đậm nét nhất là lúc kinh tế suy trầm. Từng người từng người áo xanh bị supervisor tức là quản đốc, kêu lên văn phòng. Ôi những nét mặt buồn ảo não "khăn gói ra về ". Anh em ở lại trong line, im lìm làm việc , không biết khi nào mình bị kêu tên đây?




San Jose- vùng tôi ở, một thời khét tiếng vì nó là cái nôi của THUNG LŨNG ĐIỆN TỬ (Silicon Valley). Giờ đây những dãy hãng xưởng đó đang dần dà bị phá sập cày đi để xây dựng những đơn vị gia cư mới. Những vùng hãng xưởng- dưới con mắt nhận xét của tôi- ở đây đang dần dà mất dạng chứ không có xây thêm.

Biến đổi thăng trầm, thế gian này đâu cũng thay đổi lên xuống giống nhau. Dù sao, tôi vẫn thấy luyến lưu chúng do đây là một thời kỷ niệm, khi tôi đi làm assembler trong chiếc áo xanh hay còn gọi BLUE COLLAR./.

ĐHL
EDITION MÙA COVID HOA KỲ 8/2/021

edition 27.12.2023


Cước chú:
(1) : luật OVERTIME: ở Mỹ mỗi ngày làm quá 8 tiếng đồng hồ thì được trả overtime giờ thứ 9 trở lên nhưng không quá 16 giờ /1 ngày
Mỗi tuần làm chưa đủ 40 tiếng thì ngày thứ Bảy không trả được overtime mà regular . Làm đủ 40 tiếng rồi , qua thứ Bảy thì trả OVertime.


DOUBLETIME: Làm đủ 40 giờ trong tuần rồi, nếu hãng cần làm ngày CHỦ NHẬT thì phải trả DOUBLE TIME tức là hai lần lương giờ căn bản của công nhân

 

TÔI ĐI CHẠY BÀN





 TIỆM PHỞ 909 --JOB CHẠY BẢN CŨNG LÀ CÔNG VIỆC ĐẦU TIÊN CỦA TÔI TẠI XỨ MỸ 
tháng 9 năm 1995
[ hình chụp lại ]

   

    Gia đình tôi được đi định cư tại Hoa kỳ vào năm 1995. Đi năm này so chẳng sớm gì so với những người đi trước. 

Số H.O sau này đi trễ cũng có lý do nhưng phần đông sống tại vùng nương rẫy, ít ai có điều kiện bằng kẻ sống tại thành phố.  Số HO nói sau này, như nhà tôi chẳng hạn, khi ra đi hay 'dính' theo số nợ "tòn ten" và... dĩ nhiên mang theo bao nhiêu hứa hẹn vì bà con ai "cũng khổ "!

    Công việc đầu tiên là đi học Anh văn ESL (English as Second Language)  tại các trung tâm giáo dục người lớn (MILPITAS ADULT SCHOOL) kiếm vài ba chữ. Thế mà cái đầu sao lại khó "nạp". Ngồi trong lớp gặp toàn đồng huơng, cô giáo người Mỹ lại hiền, nên chúng tôi thuờng hay "nói chuyện". Chuyện là gì? Thuờng chúng tôi hay nhắc đến chuyện bên quê nhà thay vì gắng nghe hay học kiếm đôi ba chữ vào đầu. Cô thầy người Mỹ dạy ở đây, họ thông cảm hoàn cảnh chúng tôi, nên không khắt khe gì trong việc học tiếng Anh. Nói với thầy cô thì chúng tôi hay nói bằng... tay! có nghĩa rằng  "ra dấu" phần nhiều. Trong trí óc chúng tôi luôn luôn nghĩ về hình ảnh người thân bên nhà.  Cha mẹ, em út cùng bao nhiêu chuyện làng nước ông bà. Cuối cùng có cái chuyện không bao giờ tôi quên là ...NỢ ! 

   Dầu sao, điều tôi đáng viết đầu tiên rằng tôi phải cám ơn nước Mỹ hảo tâm đã có nhiều cách giúp đỡ bà con sang định cư nơi quê huơng mới, trong đó có gia đình vợ chồng tôi. Chính phủ nước này không bao giờ phó mặc nhà tôi cùng bầy con  dại.

  
 TIỆM PHỞ 909 một tiệm ăn gần nhà là "mục tiêu' cho tôi nhắm tới

    -Học không học thì  thôi, ta đi kiếm tiền đã!
 
  Bụng bảo dạ thế, nhưng thú thật với bạn đọc trong lòng tôi hơi ...run. Những ấn tượng, mặc cảm tuần trước khi ông bạn H.O (anh Lữ phúc Cam đã quá vãng 2023) cho con chở giúp tôi tới một tiệm fastfood- tức bán thức ăn nhanh (Dakao Sandwich). Hình ảnh người chủ, nhỏ tuổi hơn, lừ lừ nhìn tôi từ đầu xuống chân? Coi bộ anh ta chê tôi "ôm yếu và lớn tuổi" nên từ chối khéo:

- Hẹn về nhà... gọi sau.

  Bữa nay tôi đánh liều bỏ cái lớp ESL đi thẳng vào tiệm 909 này. MỘt anh chàng to mập tưởng tôi là khách, chạy vội đến, mời vào bàn. Tôi làm bộ giở tờ báo Việt ngữ lên...

   -Không, tôi xin tờ báo mà anh!

Sự thật làm gì tôi dám "kéo ghế" ăn 1 tô phở vào thời gian này!?

   Tôi đánh liều hỏi thử, tuy trong lòng tôi chẳng mấy hi vọng:

      -Đây cần người làm không anh Hai?

   Anh ta trả lời ngay:

    -A có!  anh cần làm không ? bà chủ đang cần một chân chạy bàn (waiter) mấy hôm nay đây.

   Ôi chao! tôi không tin vào tai mình? Nói sao hết nỗi mừng của tôi lúc này.

 Bà chủ giọng Bắc , cùng tiếng nói với người chồng. Cái lợi điểm cho tôi không ngờ tới : người chồng nghe tôi là H.O nên bằng lòng ngay do ông cũng là sĩ quan VNCH nhưng nhờ "vượt biên" sớm và làm ăn thành công.

      minh họa: Chiếc xe đẩy của tôi trong tiệm 909 

   Tôi được cho làm "part time" bán thời gian tức là nửa ngày nhằm thử sức ra sao? Làm nửa ngày có nghĩa là gần trưa, vào giờ "lunch", tiệm đông khách, tôi tới phụ dọn bàn.  

    Giờ người viết miêu tả sơ chiếc xe đẩy của tôi ra sao trong tiệm. Thật ra lần đầu trong đời khi sang đây tôi mới thấy chiếc xe đó. Phần sau xe luôn đèo theo một cái thùng, tôi sẽ đổ tất cả thức ăn thừa vào. Tầng trên đựng tô chén. Tầng dưới gồm hai cái thùng dựng bao nhiêu là thứ linh tinh- ly, phin cà phê v. v.. 

Vấn đề chính yếu là tôi phải dọn thật nhanh! 

   Thời này các hãng xưởng tại San Jose đang lên "như diều gặp gió". Những năm này ông Bill Clinton làm tổng thống, kinh tế Mỹ nói chung đang sung mãn, ngân quỹ Hoa kỳ dư dật. Nhân công đa phần người VN. Hãng xưởng coi bộ rất đông người Việt.  Giờ trưa họ ra cái tiệm phở  này ăn "lớp trong lớp ngoài". Cao điểm giờ trưa khi nào cũng có người chờ ngoài cửa.  Họ kiên nhẫn chờ tôi chùi sạch bàn xong mới được waiter mời vào. Bàn này dọn chưa xong thì bàn khác đang chờ. Chiếc xe đẩy của tôi tha hồ "tung hoành" còn tôi thì "tả xung hữu đột" chẳng khác chi 'vị tướng' trên trận mạc không bằng!
Vật lộn trong cái tiệm chật hẹp, dần dà tôi thật sự ngấm mệt. Lỗ tai "muốn phun khói " đến nơi.  Hai con mắt chẳng còn đâu một giây  để liếc xem cái đồng hồ treo trước cửa vào bếp. 

    Thực thế, mục tiêu của đôi mắt tôi là tô chén ăn xong, những đồng tiền "típ" khách cho, bỏ trên bàn phải thu nhanh vào cái lon trà không, đầy lon thì lo đem cho bà chủ. Bao thức ăn thừa đổ vào cái thùng trước xe. Thời gian đó, thật lòng tôi lấy làm tiếc cho những con gà con chiên vàng hươm khách ăn chỉ một nửa, những tô phở không hết, mấy dĩa cơm trắng ngần cũng chỉ vơi phần nào...

     - Ai đời? thật phí của trời, thiên hạ đang đói ! 

Đúng vậy, tâm lý của một người vừa giã từ vùng đất khổ khoai sắn thế cơm thì làm sao tránh được sự tiếc rẽ như thế.


hình cũ ngày tết các ông 'phó nhòm' xã Tân Thiện đi chụp dạo vùng kinh tế mới như nơi tôi ở. Tết 1992 có được một hình kỷ niệm chuồng heo  (hình phó nhòm Đinh Hữu Thư Cam Bình Hàm Tân)

  Tôi chợt nhớ lại cái chuồng heo, bao ngày lận đận bên nhà...đó là con heo nái vợ chồng tôi nuôi. Những con heo ăn toàn rau và xác khoai mì, cùng muối, ít khi có được cá:

     -Chà! hồi đó có bao thứ dư này cho heo mình ăn hè ?!

  Tôi chỉ nghĩ  thoáng qua thôi, vì hai chân phải hoạt động nhanh, lui tới, qua lại,  đẩy xe qua bên này dọn nhanh bàn bên kia trong khi khách đang ăn, ồn ào náo nhiệt. Vừa dọn bàn, nhưng tôi phải khéo léo với khách . Thỉnh thoảng tôi còn bỏ xe chạy vào lấy vài thứ cho hai ba người khách "khó tánh" nào đó đòi hỏi, cằn nhằn...

  Tội cho thân tôi, lúc nào tôi cũng xin cô giáo lớp ESL ra sớm mười lăm phút, xong hộc tốc chạy qua tiệm phở thì vừa lúc khách ào ào vô. Hơn 3 giờ chiều tôi ra về với điều kiện phải chùi xong sàn nhà.  Bữa cơm trưa của tôi cũng mấp mé gần hơn 3 giờ. Về nhà cơm tối tôi chẳng muốn ăn do quá mệt.

*

    Chỉ qua một thời gian ngắn, ông chủ để ý thấy tôi làm siêng năng... Siêng ở đây là không bao giờ dám đứng. Hết chùi bàn thì lại, bỏ thêm giấy lau miệng vào những cái hộp sắt tây , hay chêm thêm tương ớt. Mệt quá tôi chẳng cần gì học hành nữa. 

        Thôi ta nghỉ quách! 

    Nghỉ quách tức là quyết định dứt khoát, bỏ cái lớp người lớn ESL cạnh nhà vào "miền dĩ vãng". Cần tiền ! mà tiên đây là tiền mặt (cash) chính phủ chẳng biết, mà họ chẳng cần biết vì họ "thừa biết ". Chính phủ "du di" cho ba "thằng nghèo" như tôi có thêm chút đỉnh tiền mặt, "không khai báo" cho đời bớt khổ, chứ giàu có gì cho lắm đâu.

          Số người viết thật may mắn! 

    Không biết may hay nhờ siêng năng? Sau khoảng một tháng làm bán thời gian, tôi được ông bà chủ cho làm "full time" tức toàn thời gian.

Tôi chinh thức lên được chức "waiter"! ôi hoách chưa? waiter có nghĩa là đứng ghi order của khách . Việc chùi bàn, có thằng Mễ mười mấy tuổi vào thay. Thằng nhỏ người Mễ  nó là thanh niên tức nhiên à  mạnh hơn tôi thiệt! hết chùi bàn nó chạy lui sau bếp lo phụ clean (chùi) song chảo. Chuyện song chảo không phải dễ vì thợ bếp nấu xào liên tục, và lại chùi rửa liên tu bất tận, phải có sức mới chùi nổi. Sức nó còn đảm nhiệm việc chùi nhà, sạch restroom nói chung nó không có cái "đặc ân" mang cái tạp- dề đen cùng sơ mi trắng, quần đen dài đứng ghi order như chúng tôi.

    Trở lại việc waiter của tôi. Thời buổi này khoảng 1996 kinh tế vùng Silicon Valley này là trung tâm điện tử và điện toán thế giới. Cái hãng Solectron điện tử gần tiệm tôi làm có nhiều dãy building, nhân công toàn người VN. Họ hay 'sà qua' tiệm tôi ăn trưa. Thứ Sáu sau khi lảnh lương họ vào tiệm này ăn bánh xèo. Bánh xèo 909 tiệm tôi nổi tiếng trong vùng , "độc nhất vô nhị ". Vừa lấy order tôi vừa bưng phở. Phải nhớ số bàn theo bill mà bưng ra. Tôi phải học thuộc số của loại tô phở ,ví dụ khách kêu trong menu 1 số 4 và một số 5 tức là một tô phở lớn đặc biệt và tô phở đặc biệt vừa. ( Đó là chưa kể phải thuộc mấy món cơm ,xào khác nữa ) Những tô phở ở đây lớn đến nỗi "vịt lội còn được". Cái mâm tôi bưng ra khoảng 5 , 6 tô , nặng ơi là nặng!

  Cái điệp khúc lấy order, đem nhanh vào, bưng phở ra, mắt ngó láo liên coi ngoài cửa có khách đứng chờ hay không, mời vào bàn , không được quên đem tới bàn cuốn menu cho khách chọn món. Một waiter tốt trong tiệm này có nghĩa chân không bao giờ đi mà cũng không đồng nghĩa với chạy. Động tác đôi chân của tôi khi nào cũng phải "thoăn thoắt", miệng  không bao giờ ngơi, "nước 
sôi! nước sôi! tránh ...tránh!"

 đó là lúc tôi bưng phở ra hay "dạ thưa , ông lấy order chưa ạ " , "bàn số...thêm ly nước chanh, bàn...3 ly đá lạnh, bàn...thêm dĩa giá trụng (luộc)  " v...v

  Tôi không bao giờ có thì giờ để liếc lên cái đồng hồ. Mà coi giờ làm gì ! "khách hàng là Thuợng Đế ",  phục vụ khách và bưng phở là chính, ăn trưa cho mình  tính sau . Khi nào hết khách trưa thì cùng nhau chùi cho xong sàn nhà và thay phiên nhau ăn. Khi ăn cũng phải ngó ra cửa xem chừng có khách vào hay không ? Ăn phải nhanh kẻo khách tối đang vào. Đó là những gì tạo cho những ông bạn cũng HO, nhưng tự ái lại CAO , vao` làm waiter, hay phụ bếp chùi soong chỉ một bữa và "đầu hàng" bỏ về?

     Đây là hình ảnh người kể tự miêu tả trong giờ ăn trưa. Nhưng vào hai ngày weekend thì sao? Không thể nào nói hết cái mệt của thân tôi khi thiên hạ có thì giò rãnh đi "enjoy" vào cuối tuần. Cũng phải thôi ! họ làm cả tuần mệt mỏi, căng thẳng trong hảng xưởng, công ty, đây là lúc họ cùng gia đình đi ăn chớ. Nhất là khi tiệm tôi nổi tiếng "BÁNH XÈO".  Cũng là bánh khoái, nhưng cái bánh xèo  tiệm tôi làm to hơn. Khách thuờng kêu một cái cho mỗi người là đủ. Hai ngày cuối tuần là hai ngày tiệm đông khách nhất.  Từ chủ đến người làm đều căng thẳng.  Bù lại tiền vô ào ào ; tiền típ cũng đầy ắp làm mọi người quên hết mệt nhọc. 

       Lao động kiếm đồng tiền mặt của người VN, cho tiệm VN, là vậy. Phải làm "xịt khói" từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối , còn thâm của chúng tôi gần nửa tiếng vì dọn dẹp mà ra về.

    Khu apartment gia đình tôi thuê gần tiệm phở tôi làm. Thời gian này tôi chưa có xe mà chẳng cần xe làm gì do tôi chỉ đi bộ tới làm thôi. Có nhiều đêm vợ tôi dẫn mấy đứa con ra thăm nói đúng ra là xem tôi làm ra sao? Tôi chẳng biết có vợ con đứng ngoài cửa kiếng. Vợ tôi chỉ cho các con xem ba chúng làm lụng khổ cực ra sao? Dỉ nhiên tôi chẳng hay có con vợ đang nhìn vào từ ngoài cửa kiếng. Sau này vợ tôi kể lại, tôi mới hay. Tôi cảm động và biết vợ mình lo lắng cho sức khoẻ tôi. Nhưng dù làm lụng cực khổ ra sao cũng không bằng trách nhiệm vợ mình phãi chăm lo cho bầy con nhỏ. Một ước mong thầm kín trong lòng tôi: Biết đâu nhờ hình ảnh này mai mốt con mình chăm học chăm hành cũng nên?

    Dù sao chăng nữa, tôi cũng cám ơn tiệm VN ,quán VN nơi xứ lạ quê người. Lúc kinh tế đang lên mới có công ăn việc làm cho những người cần việc- cần tiền như tôi lúc này. Từ những chịu khó và siêng năng kia, làm tiền mặt giải quyết cho những người đi định cư xứ người với tình trạng vô nghề vô nghiệp, chưa được hòa nhập vào xã hội mới. Làm con người ta biết quý trọng đồng bạc. Hay ý nghĩa hơn, làm con người ta biết thuơng những con người lao động chân tay. 

     Ngồi kể chuyện ngày đầu qua Mỹ, ngó thì vậy mà đã ngót ba mươi năm xa xứ. Thời gian trôi nhanh vùn vụt, chẳng trách gì nay vợ chồng tôi nay đà lưng còng tóc bạc. Hình ảnh ngày đầu nơi quê hương Mỹ quốc qua ba thập niên vẫn mãi trong trí nhớ đó là chuỗi tháng ngày xa quê cùng lạ lẫm đủ thứ với những ước mong và lận đận không quên. Trong bao chuyện khó quên cho gia đình tôi ngày đầu xứ Mỹ vẫn mãi là hình ảnh ngày tôi đi chạy bàn nhằm mưu sinh cho cuộc sống ./.

ĐHL 9/3/2014
update 17.12.2023


San Jose Airport ,  tháng 9 năm 1995 
Cháu ngồi chờ cậu

DHL  đang ngồi chờ cậu  Võ đình Cư HO- 31 (qua Mỹ  thang 8 năm 1995 bang IOWA sau đi tàu lửa Amtrak về Los Angeles , xong đáp máy bay từ Los Angeles lên lại San Jose) . Cậu út Võ Bình chở tôi lên phi trường San Jose chờ đợi. Tấm hình này, cậu Bình chụp khi hai người đang ngồi đợi cậu Võ Cư. 
Tôi khi người cậu tôi bước ra cửa, nét mặt ngơ ngác lo âu làm sao...
Cậu tôi kể rằng- suốt hành trình một mình mấy đêm ngày từ IOWA về Los Angeles trên xe lửa Amtrak cậu tôi không biết một tí tiếng ANh ra dấu bằng tay thôi ; thế mà cậu tôi đổi tiền lẻ, mua hàng ăn trên tàu lửa được hết .

Tội nghiệp, giờ hai người cậu đã ra người thiên cổ

===============================


ĐƯỜNG ĐI CỦA CÁI T.V CŨ

 

minh họa: cái TV màu đời Cũ "TO ĐÙNG' tặng cho bầy con dại 5 đứa của chúng tôi 1995 


HAI DẠNG 'LÒNG TỐT' CỦA NHỮNG H. O  ĐI TRƯỚC
 
H.O nhất là thành phấn đi định cư tại Mỹ muộn màng nhưng vẫn còn may mắn đó là đến được Hoa Kỳ nơi đã có những người Việt đi trước họ sẵn sàng giúp đỡ những kẻ đến sau.
Khi ra đi, hai vợ chồng tôi còn lề mề dắt theo một bầy 5 đứa con dại thì nói làm sao tả hết nỗi lo âu khi tới xứ người.

hình: cơ quan IRC (International Resetlement Commission) Tái Định Cư Quốc Tế tại đường Gish San Jose California


Có cậu mợ tôi bảo lãnh cho chặng đường hạ cánh đầu tiên tới Mỹ. Có các hội thiện nguyện như IRCC hay IRC giúp cho. Bước thiếu thốn ban đầu dĩ nhiên không ai tránh khỏi.  Nhà tôi làm sao quên được những bàn tay rộng mở, đầy thiện chí nhất là gia đình tôi một bầy con nít 'cái đuôi' dài đi theo, mỗi lần làm giấy tờ ai cũng lắc đầu ái ngại.

    năm   1995 và khu apartment gia đình vc tôi ở đầu tiên tại đường Adams Avenue Milpitas



Có những sự giúp đỡ chia sẻ của những người tạm gọi là 'ĐI TRƯỚC'  làm sao vợ chồng tôi quên được. 
Nhưng cho đến khi có thời gian sinh sống ở Mỹ lâu dài, vào được quốc tịch nước người ta. Nhìn lại quá khứ, kỷ niệm thời gian đầu bước xuống đất người, có những sự pha trộn giữa lòng tốt 'thật và giả' CHO ĐẾN HÔM  NAY NGẪM NGHĨ CÓ KHI TÔI LẠI ...CƯỜI?!

Nhưng xin thưa với bạn đọc đó là "cười ra nước mắt'.

Sao lại "Cười ra nước Mắt'? 

Ở Hoa Kỳ lâu rồi bạn sẽ nghiệm ra rằng 'sự cho đi' đồ đạc của cải trong nhà chưa hẳn đến từ LÒNG TỐT đâu thưa bạn?
 
Tôi tin các bạn ở Mỹ lâu ngày đều đồng quan niệm này. Ở Mỹ lâu ngày những bộ đồ sofa, tủ bàn, giường, nệm cho đến cái TV khi muốn thay mới lại đưa đến một vấn đề là TIỀN ĐỔ RÁC

VÂNG, ĐÚNG VẬY
BẠN PHẢI THUÊ AI ĐÓ ĐEM ĐI ĐỔ CHO BẠN VÀ dỉ nhiên bạn phải TRẢ TIỀN.

Gần sau 1995 các đợt H.O được qua định cư Mỹ dồn dập và đây là cơ hội cho những ai đi trước có một số gặp được điều may

VỪA CHO ĐI ĐỒ CŨ VỪA LẠI ĐƯỢC BIẾT ƠN?

-TỪ CÁI GIƯỜNG CÁI BÀN CÁI PHÍCH NƯỚC NHẤT LÀ SOFA CŨ ... có cơ hội sang 'NHÀ MỚI' khác. Họ là ai? Đó là những đợt H.O đi sau. Vừa tống khứ được mớ đồ cũ trong nhà vừa làm được chuyện hay là bạn bè hay H.O đi sau có cái dùng. 

Thật là MỘT CÔNG HAI VIỆC.

Có thể bạn đọc nào đó không đồng ý, cho người viết NHIỀU CHUYỆN không hay?  Lấy Ơn Làm Oán chăng?

Nhưng nếu tôi kể cho bạn nghe một lòng tốt của một người mang bậc đàn anh, ' niên trưởng' lại 'thương' bầy con dại của vợ chồng tôi ra sao khi kêu cho cái TV MÀU TO LỚN?

ÔI NÓI SAO HẾT sự hân hoan của vợ chồng tôi cùng năm đứa con dại, một gia đình mới hai tuần trước thôi còn mịt mùng trong vùng nương rẫy Bình Tuy khi bố nó đem về  cái TV "To Tướng" kia?

Mấy thằng Ku Lớn con tôi, lăng đùng ra sung sướng, Chúng tha hồ mà coi TV màu 55 inches , có Batman Superman ...robot,  Hercules... những phim của Mỹ phát sóng trong vùng Bay Area này. 
Chúng đâu biết rằng tôi và cậu tôi phải hì hục bưng cái T.V cũ nặng chình chịch này từ căn trên của một Apartment xuống tận chỗ xe đậu mệt muốn ...đứt hơi?

Tội nghiệp nhớ hương hồn cậu tôi, tuy mệt nhưng không quên cám ơn  người bạn quen đi trước này trước khi ra về kẻo bầy con chúng tôi đang đợi.  Cơ ngơi vợ chồng tôi xem như tạm ổn, từ bàn ghế tủ giường cho đến cái apartment đã thuê được lúc nhà cửa ở San Jose bắt đầu khan hiếm. 

Và cái TV vào dặt ở căn phòng khách cạnh căn bếp là cái mà lũ con ưa nhất. 

*CHUYỆN GÌ XẢY RA CHO CÁI TV MÀU KIA

BỤP! BỤP!...

Mỗi lần nối điện cái TV kia phải kêu 'bụp' như thế một tiếng xong màn hình màu từ từ xuất hiện. 

Dù màn ảnh hơi rung nhưng nó vẫn tốt hơn là không có gì cho con xem.  Mà đâu có tệ hơn bên quê nhà. Con chị muốn đi coi TV phim Tây Du Ký nhiều tập phải cõng em lên tận trên dốc. Có khi họ lại đuổi ra do cái TV trắng đen 19 inches chạy ĐIỆN acquy quá nhỏ và nhà lại chật chội ...

Cái TV hôm nay tuy 'hơi rung' nhưng nó lại là MÀU phim màu như vậy bên nhà (VN) làm sao có?

Nhưng hai tuần sau... có một ngày cậu tôi đến thăm. Ông lắc đầu và lo ngại cho năm cặp mắt lũ nhỏ. ..Thế là ông không cho coi nữa!?

 Tội nghiệp ông cùng tôi hai cậu cháu tiếc cái công hì hục bưng xuống tầng lầu, cái TV đời cũ nặng ơi là nặng. Cái chua chát cho tôi là 'ông bạn quý' không những là bậc niên trưởng VÀ BIẾT RÕ  vợ chồng TÔI còn MANG QUA MỘT BẦY CON DẠI ? 
(ông thừa hiểu tình trạng cái TV cũ kia sẽ hại mắt 5 đứa bé con tôi ra sao?)

Dấu hỏi này xin viết ngang đây :

NGƯỜI BẠN KIA MUỐN GIÚP ĐỠ HAY MUỐN VỨT ĐI THỨ MỘT THỨ  TẠM GỌI LÀ RÁC RƯỞI, MÀ NẠN NHÂN KHÔNG AI KHÁC LÀ BẦY CON NÍT - CŨNG LÀ CON H.O TỪ VN VỪA QUA???

(minh họa) :  NHỜ LÀM SIÊNG NĂNG TÔI ĐÃ SẮM ĐƯỢC CÁI SONY T.V 27 INCHES  760 USD


Trời không hại 'kẻ bán mỳ', như câu chuyện kể vừa qua "TÔI ĐI BƯNG PHỞ' tôi nhờ siêng năng làm việc giỏi tại cái Tiệm 909, được làm bồi bàn Full Time. Tháng lương đầu tiên, người quản lý trẻ đem xe chở tôi đi mua một cái TV Sony 760 đô la mới toanh dưới phố San Jose về cho bầy con chúng tôi xem cho KHỎI HƯ MẮT
Tôi cám ơn tiệm tôi làm, tôi cám ơn Minh người thanh niên VN quản lý trong tiệm đã giúp đỡ cho tôi một H.O mới qua, xe cộ chưa có. Phương tiện đi làm chỉ là ...Lô Ca Chân .

Chuyện 'cười ra nước mắt' tiếp tục...

'BƯỚC GIANG HỒ' CỦA CÁI T.V MÀU CŨ KỸ KIA CÒN ĐI TIẾP ...

Gia đình chú thím L. qua sau nhà tôi mấy tháng. Chú thím già rồi nên những người con đi theo đều rất lớn. Lại "đồng bệnh tương lân", thấy cái TV cũ của tôi 'bỏ xó' chú cũng tiếc nên xin đem cho mấy người con lớn của chú xem đỡ buồn. 

Có còn hơn không, hơn nữa, mấy em kia không còn con nít nên chẳng lo ngại gì? 
Aparment chúng tôi có bốn căn. Gia Đình Chú Thím L. ở căn trên, còn nhà tôi nhờ qua trước nên thuê được phía dưới.

Bốn căn hộ apartment chúng tôi có chung Một thùng rác to lớn bằng sắt và rác cùng đem bỏ tập trung vào cái thùng lớn này. Một chiều tôi đi làm về sớm, bỗng nhiên tôi nhìn ra cái TV cũ kia lại bị vứt 'chỏng vó' trong thùng rác nói trên?  Tôi không lầm vào đâu được. Cái T.V màu này. Cái màu gỗ và cái tên của nó mà hàng ngày lũ con tôi coi...

- À thì ra vậy...

Tôi chợt hiểu. Hôm qua tôi nghe tiếng mấy đứa con trai của chú thím L.  đi lên xuống cầu thang, tiếng thở mạnh, dồn dập, như đang bưng cái gì ...khá nặng? Tôi không để ý lắm. Giờ thì tôi hiểu ra:

Sau một thời gian có việc làm, mấy cậu con trai đã kiếm ra tiền và cũng như tôi "ĐỒNG BỆNH TƯƠNG LÂN' mà.

Ai khi có tiền, có công việc rồi, cũng muốn có đồ mới: tủ bàn , sofa mới, và nhất là TV phải MỚI

Các cậu con trai kia trên dưới hai mươi tuổi rồi mà còn không chịu thấu tiếng "bùm bụp" của cái TV tôi "CHIA sẻ' lại. Thêm vào đó cái màn hình tuy màu là màu đó nhưng lại RUNG RUNG theo từng làn sóng điện? 

 Tội nghiệp cho lũ con thơ của tôi nếu chúng tôi không stop thì chúng vẫn hồn nhiên vui thú và 'tận hưởng' cái màn hình rung rung mỗi khi bắt sóng và tiếng 'bùm bụp ' mỗi lúc có điện cho đến lúc nào?

Nghèo là một cái tội hay kẻ qua sau thật tội nghiệp?

Riêng trong lòng tôi mỗi khi nhớ lại hình ảnh hai cậu cháu hì hục bưng cái TV cũ nặng chình chịch xuống lầu, tiếng 'bùm bụp' của nó cùng NĂM cặp mắt mấy đứa bé thơ dại nhìn chằm chặp vào cái màn hình mà thương về một quá khứ H.O mới qua cùng chua xót chút nào về 'LÒNG TỐT' của những H.O 'qua trước'

Đinh Hoa Lư mùa Covid Mỹ 12/2/2021 





SAU 43 NĂM TÔI CÓ DỊP ĐỘI LẠI CÁI NÓN VỚI PHÙ HIỆU QLVNCH


Ngày mai đúng 43 năm ( 1975-2018) tính từ ngày 'GIÃ TỪ VŨ KHÍ' tôi LẠI CÓ CƠ HỘI  đội lại cái nón và phù hiệu QLVNCH này.

Trước tiên tôi cám ơn niên trưởng Hoàng Thưởng đã order cho cái nón mới tinh khôi từ Nam California cho tôi.

Hân hạnh đầu tiên cho tôi lúc đội lại cái nón kỷ niệm một thời cầm súng và mang TỔ QUỐC -DANH DỰ- TRÁCH NHIỆM lên đầu là đi đến một ngôi trường trung học nơi hoàn toàn là con em người Mỹ học. Trường Trung Học Monte Vista High School cách thành phố San Jose một giờ xe chạy tức 44 dặm 

 

              Monste Vista High School:  3131 Stone Valley Rd, Danville, CA 94526


Hai vợ chồng tôi lên đó vừa đúng hẹn 10 giờ sáng thì có bạn tù Ngô Hoá cũng vừa đến nơi. Bạn Ngô Hoá xuất thân Khoá 9B/SQTB ra trường ngành Chiến Tranh Chính Trị. Ngày 'Gãy Súng'  ở chung tù với tôi tại Ái Tử và sau cùng ở tù chung tại Bình Điền Thừa Thiên.
Ra tù đi diện H.O chúng tôi cùng ở San Jose và các thành phố lân cận Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Ái Tử Bình Điền tại  Bắc California là nơi chúng tôi gặp nhau hàng năm. (xin xem hình dưới)





NAM VÀ BẮC CALIFORNIA CÙNG GẶP GỠ



2016 ông Lê Hữu Nga Hội Trưởng Thư Ký Đinh trọng Phúc 2016

GS Nguyễn Châu cũng là một cựu tù nhân chính trị Ái Tử Bình Điền tói tham dự buổi gặp gỡ năm 2015 tại San Jose 




Bạn Ngô Hoá qua Mỹ ở gần thành Phố Danville gần Livemore và có cơ may làm nhân viên trong trường này ngót nghét 20 năm trời.

Tôi đã giữ lời hứa với bạn Ngô Hoá do hai năm trước tôi hứa cùng anh sẽ tìm cách nói chuyện với trường Trung Học này về đề tài Tháng Tư Đen. Ngô Hoá cũng không quên lời hứa này.

Chính đây là dịp cho hai vợ chồng lên thăm thành Phố Danville vừa có dịp nói cho học sinh lớp 12 khoa Sử biết về Nguyên Nhân Sup Đổ của Sài Gòn.
Cô giáo Aluson Perruso  dạy môn Sử và từng là người bênh vực cho chính nghĩa CUỘC CHIẾN mà phe Phản Chiến tại Mỹ vào thời điểm đó đã chống đối cho kỳ được.
Và cuộc chiến dù chính nghĩa nhưng đã thất bại bắt nguồn sâu xa từ Thủ Đô Hoa Kỳ Washington cùng với Phong Trào Phản Chiến và thế lực truyền thông khuynh tả rầm rộ  vào thời đó.

Vietnam War tuy đi vào trang sử nhưng lịch sử Hoa Kỳ dần dần sẽ phục hồi lại danh dự cho những chiến sĩ Hoa Kỳ cùng đồng minh VNCH họ đã nằm xuống vì TỰ DO DÂN CHỦ VÀ NHÂN QUYỀN cùng CHỌN LỰA CHÍNH TRỊ THỂ CHẾ cho VNCH.
Trong những thiện ý đó, chúng tôi là những chứng nhân trẻ tuổi trực tiếp có mặt trong những ngày cuối cùng của một Cuộc Chiến mà những người thua cuộc lại là nạn nhân của bao xét đoán chính trị bất công trong quá khứ.
Chình sai lầm lịch sử cùng xuyên tạc tuyên truyền phản chiến trong thời đó đã đạp đổ một LÝ TƯỞNG CAO QUÝ của THẾ GIỚI TỰ DO trong đó 58 ngàn thanh niên Hoa Kỳ đã hi sinh sinh mạng của mình để bảo vệ cùng hơn 200 ngàn thanh niên miền nam Việt Nam cũng đã bỏ thân mình giữ vững non sông tổ quốc.



Lần đầu tiên tới một trường trung học Hoa kỳ, một nơi mà thế hệ thanh niên Mỹ lớn lên chỉ biết cuộc chiến VN qua sử sách.


Ngô Hoá và tôi là hai chứng nhân có thể gọi là CÒN LẠI  của CHIẾN TRANH VN trong buổi nói chuyện tại hí viện Trường đã có dịp nói lên những nguyên nhân CĂN BẢN NHẤT ĐƯA ĐẾN SỰ SỤP ĐỔ CỦA VNCH ra sao?


Dù vốn liếng nói chuyện bằng Anh Ngữ hạn chế, gần 200 học sinh lớp 11 và 12 đã yên lặng nghe chúng tôi nói chuyện và khai triển về đề tài trên ra sao? 

Ít nhất các em hiểu rằng cần phải VINH DANH VÀ TRẢ LẠI DANH DỰ CHO HƠN 58 NGÀN THANH NIÊN HOA KỲ TỪNG HI SINH TRONG CUỘC CHIẾN VN.

Ít nhất các em cũng hiểu ra vì Quốc Hội Hoa Kỳ vào thời điểm đó đã quá lạnh lùng với bạn bè sau khi rút chân Mỹ ra Cuộc Chiến.
May mắn trước đây bạn Ngô Hóa đã có một cuộc nói chuyện về đề tài Chiến Tranh VN trong đó anh có một người phụ thuyết trình nói tiếng Anh lưu loát và đầy đủ chi tiết nên Trường này và môn Sử đã hiểu trước vấn đề này khá nhiều.


Dù không nhiều nhưng các em thanh niên Mỹ tại đây hiểu ra rằng Hoà Ước Paris 27/1/1973 chỉ giúp Hoa Kỳ rút quân trong danh dự và an toàn trước sức ép từ Quốc Hội Mỹ và phong trào phản chiến vào thời gian đó.  Nhưng chính Hoà Ước này lại 'trói tay' người bạn VNCH còn lại chiến trường phải chiến đấu một mình khi tất cả đồng minh khác 'đều tháo chạy'.  VNCH cạn kiệt mọi bề  trong khi quân thù càng lúc càng được chi viện to lớn từ cả hệ thống 14 nước Cộng Sản tiếp tục phá Hiệp Định, xâm lăng cuồng bạo cho đến chiến thắng cuối cùng là Sụp Đổ Thủ Đô VNCH là Sài GÒn!

Tiếc rằng hai chúng tôi chỉ có non 1 giờ đồng hồ thì đã đến giờ ĂN TRƯA?
Đôi bạn cựu tù, Hóa và Tôi cùng làm việc trong âm thầm, đơn lẻ, không cờ xí phô trương, không hội đoàn nào góp sức, không truyền thông nào hay biết trong một buổi trưa. Từ một thành phố xa lạ với sắc dân Việt Nam, một mong ước âm thầm, chúng tôi mong góp một chút gì còn lại trong cuộc đời lưu xứ giúp cho bạn bè, chiến hữu miền nam và Hoa Kỳ đã vĩnh viễn nằm xuống có chút gì an ủi. Không ai biết nhưng chúng tôi mong hương linh những chiến sĩ vô danh những anh hùng đấu tranh cho tự do dân chủ đã nằm xuống qua nhiều thập niên, chứng giám và thông hiểu.
Sau non một giờ trình bày, đại diện học sinh đã lên tặng hai chúng tôi 2 bó hoa tươi thắm cùng những cái bắt tay thân tình, thông hiểu...

Chúng tôi không quên cám ơn cô giáo Aluson dạy môn Sử một người luôn lưôn đứng về phía THẾ GIỚI TỰ DO không CỘNG SẢN.





Vợ chồng chúng tôi chia tay bạn Ngô Hoá. Người bạn tù sau khi cởi ra bộ đồ đại lễ SVSQ Thủ Đức lại tiếp tục công việc của mình tại Trường. Vợ Chồng chúng tôi không quên  cám ơn cô giáo Alice cám ơn bạn Hóa và các em học sinh lần chót và cùng từ biệt trường Monte Vista trong tình cảm  tuy ban sơ nhưng đầy nồng ấm ./.

ĐHL 26/4/2018
edition 14/2/ 2021 MÙA COVID HOA KỲ 





CÁC EM HỌC SINH TỚI THAM DỰ KHÁ ĐÔNG TẠI HỘI TRƯỜNG CŨNG NÓI LÊN TẤM LÒNG HIẾU HỌC VỀ KHOA SỬ TRONG ĐÓ CÓ LƯƠNG TÂM MỘT CÔ GIÁO DẠY SỬ MUỐN LẤY LẠI SỰ THẬT LỊCH SỬ TRONG MỘT TRÂN CHIẾN CỦA THẾ GIỚI TỰ DO 


===================================
Image may contain: 3 people, including Hoa Lư Đinh, people standing



Show more reactions
Comme










 

BẢO VỆ VÙNG TRỜI

 CÁC THẾ HỆ PHI CƠ TIÊM KÍCH CÓ NHIỆM VỤ TỐT TRONG NGHÊNH CHIẾN PHI CƠ ĐỊCH Trong một cuộc phỏng vấn dành cho giới nghiên cứu chuyên môn về ...