Sunday, February 10, 2013

NGÀY XUÂN ĐỐT PHÁO




   
   Hoa kỳ không hổ danh là HIỆP CHỦNG QUỐC , một quốc gia đa văn hóa. Đất nước dân chủ này luôn luôn  tôn trọng tập tục văn hóa từng dân tộc , chủng tộc đã góp nên lịch sử trẻ trung một đất nước.  Hoa kỳ không phụ bỏ một ai  luôn luôn chủ súy lợi ích cộng đồng và xã hội, chiêu dụng nhân tài. Từ ý nghĩa này bao năm nay cứ mỗi độ xuân v từng góc phố, từng trung tâm đô thị, những nơi có đông người Việt cư ngụ thuờng được chính quyn địa phương tạo điu kiện đón mừng Tết Âm Lịch theo truyn thống . 




   Năm nay thành phố San Jose cũng không ngoại lệ. Vui xuân đón tết Việt lại  kết hợp ăn mừng tin vui khi thành phố San Jose chính thức công nhận cái tên LITTLE SAIGON . Thế là đoạn xa lộ liên bang 101 ngang qua đây qua năm mới 2013 này sẽ có thêm cái bảng có mũi tên chỉ LITTLE SAIGON cho xe cộ biết để rẽ vào khu trung tâm mua bán mới mẻ của người Việt Nam tại vùng San Jose và phụ cận trong địa hạt quận Santa Clara. Người VN trong quận Santa Clara có đến 100 000 người và cư ngụ đông nhất tại San Jose.

     đinh hoa lư và giáo sư Nguyễn Châu  trước bàn thờ ĐỀN HÙNG

   Trong lúc bên nhà bà con mình thèm muốn đốt lại những phong pháo bị cấm đốt từ hai chục năm nay. Trái lại ở Mỹ , pháp luật tuy nghiêm nhưng chính quyn vẫn quy hoạch cho đốt tự do  tại 1 địa điểm chỉ định có nhân viên an ninh coi chừng tai nạn. Trong lúc hàng ngàn người VN tới vui tết trong những lúc xa quê ngái xứ , khu trung tâm mua bán mới này đang bừng vui ngày hội với bao tràng pháo nổ, người mua hàng tết , dạo tết , xem văn nghệ quảng cáo vui vầy , còn có nhiu nhân viên an ninh tới để bảo vệ an toàn cho bà con.

  Cám ơn vùng đất tạm dung HOA KỲ qua bao nhiêu năm đã dang bàn tay rộng mở- BAO DUNG - HÀO HIỆP.


ĐINH HOA LƯ ngày cuối năm 30 tết Quý Tỵ 2013
===================================== 
 
 một số hình ảnh nhà đinh hoa lư đi thăm chợ tết LITTLE SAIGON SAN JOSE


                                       bâng khuâng  trước BÁI TỔ VỌNG TỪ

danh hài Bảo liêm

 VOVINAM


                        đang hỏi mua băng Asia 71









Wednesday, December 19, 2012

hồi ký của những người mang hai chữ HÁT Ô (HO)






cậu mợ  chúng tôi   đón tại phi trường San Francisco trưa 2 tháng 8 năm 1995 (bé Miu 11 tháng mẹ bồng )



*****

Ôi…
Cố hương xa nửa địa cầu
Nghìn trùng kỷ niệm vẫn theo nhau
Đêm nay ta đốt sầu lưu lạc

Trong khói men nồng hạnh phúc xưa

[(LAM PHƯƠNG ]


Thấp thoáng mới đó mà đã mười bảy năm - năm gia đình tôi giã từ VN đi định cư xứ Mỹ . Dòng thời gian dù muốn dù không nó vẫn trôi vùn vụt không chờ đợi một ai.

Ngày ra đi đó vẫn ghi đậm trong tâm khảm tôi hình ảnh người thân- nội ngoại- cùng những người đưa tiễn khác đứng chật ních ngoài cửa kiếng lớn ngó vào bên trong khu vực 'CÁCH LY', một từ thật mới lạ với tôi hồi đó. Gia đình tôi tay bồng tay bế, vội vả bước theo đoàn ngừơi HO tỵ nạn vì sợ lạc nhau. . Hai vợ chồng cùng bầy con không còn một giây phút chia tay, không dám kéo dài thời gian ngoái lui nhìn lại bà con mà ghi những hình ảnh cuối cùng trước khi dứt lìa quê hương cùng thân nhân bè bạn.

Những túi nylon trong vắt lại rộng thùng thình nhìn rõ mọi thứ bên trong, họ cấp phát cho từng người để đựng khẩu phần ăn khô cùng 1 lon nước Coke sản xuất tại Sài gòn. Những thứ này, IOM- tức là Cơ Quan Di Dân Quốc Tế (INTERNATIONAL ORGANIZATION FOR MIGRANT)- đã trả tiền cho chúng tôi cùng với vé máy bay nữa. Những ánh mắt dò xét họ cố gặng hỏi nhỏ chúng tôi xem có 'quà cáp' gì kẹp trong giấy tờ không trước khi được 'giải thoát'?

Suốt hành trình bay biết bao nhiêu bâng khuâng lo lắng của hai vợ chồng tới xứ lạ quê người. Út Miu vẫn rúc người vào vú mẹ, Cu Ty thì hỏi mẹ "răng lâu rứa chưa về đến nhà"?, mấy anh chị nó thì ra chiều thích ý vì lần đầu tiên trong đời chúng mới có có một chuyến viễn hành trên chiếc máy bay khổng lồ. Những giờ bay dài dăng dẳng, những bữa ăn trên máy bay- 2 vợ chồng không nuốt nổi do nhiều sự lo lắng trong lòng. Tuy nhiên bầy con chúng tôi nhờ vào vô tư trẻ nít nên chúng thích lắm - cái gì cũng lạ- cái gì cũng ngon. 

Lũ con chúng tôi sinh ra trên nương khoai rẫy sắn và cát trắng mịt mùng thì làm sao chúng không thích được. Phi cơ VN sẽ đổi máy bay của hảng United Airlines của Mỹ tại phi trường Gimpo-Seoul, Đại hàn. Ra khỏi chiếc máy bay Boeing 767- loại mới- của Air Vietnam, xe buýt Hàn quốc đưa chúng tôi một đoạn ngắn chạy nắp theo phi trường tới khu đợi của phi cảng. Bươn bả theo đoàn H.O,  cu Ty con trai thứ ba vuột khỏi tay tôi hồi nào không hay - ngang cầu thang lên tôi mới hốt hoảng chạy lui tìm nó. Thật hú hồn! tôi thấy nó vẫn đứng yên một chỗ không kêu khóc gì - nó như đợi ba nó đi đâu thôi chứ không có ý niệm lạc. Từ chuyện suýt lạc đứa trai thứ ba này tôi rất 'dị ứng' những túi ny- lon tay đùm tay xách,làm vướng tay vì tiếc của
nên mới suýt lạc con.

Tại phi cảng Seoul, IOM cũng phát 7 phần ăn cho cả nhà chúng tôi trong 6 tiếng đợi đổi tàu bay. Nhưng vì không hạp mùi vị thức ăn Hàn quốc chúng tôi mới kêu mấy người đàn bà Hàn lao công gần đó và cho họ. Mấy người đàn bà này mừng rỡ nói ríu rít tôi đoán là họ muốn cám ơn .
Lần đầu tiên ra khỏi quê hương mọi thứ đều tân tiến, đều khác lạ . Phòng vệ sinh nước tự động chảy và đóng lại, mọi thứ đều sạch sẽ tinh khôi .
Cầu thang tự động, nhân viên an ninh nghiêm túc làm nhiệm vụ có mặt ở
mọi ngỏ ngách.

Chặng bay thứ hai tới Mỹ vượt Thái bình dưong là chặng dài nhất. Mười mấy tiếng bay hai vợ chồng cứ miên man suy nghĩ không tài nào chợp mắt được. Chiếc Boeing 747 của hãng United Airlines này coi bộ cũ kỷ lắm.

Tôi còn nhớ nhũng bà tiếp viên tuổi 'đã về chiều'- da đã nhăn nheo nhưng vẫn còn có việc làm . Mấy bà này coi bộ tử tế, họ đem cơm cho chúng tôi vì chúng tôi là người Việt nam mà. Bà chiêu đãi viên lớn tuổi nhất thỉnh thoảng ngồi làm việc gần cuối máy bay với chiếc máy  fax hay máy gì đó liên lạc về đất liền. Đoạn băng giấy dài từ từ ló ra khỏi cái máy rối tròn xuống sàn máy bay.

Chiếc máy bay đã vào không phận nước Mỹ, nó bay thấp dần. Qua cửa sổ tôi thấy những đồi núi màu cỏ khô vàng nâu, nước Mỹ đang giữa mùa hè mùa hè. Máy bay đáp xuống phi trường San Francisco khoảng 1 giờ chiều. Cũng trùng 1 ngày vì bay về hướng đông thì giờ bị kéo lui lại, chuyện này tôi không lạ chi vì đã học hồi trung học. Cậu mợ Bình đã tới chờ từ lâu .

Tội nghiệp cho út Miu làm gì có tả lót tân thời như ở xứ Mỹ này! dù mẹ Miu có thay nhưng những miếng vải đơn sơ ở quê nhà không át được mùi khai làm mợ tôi kín đáo che mũi. Tới nhà cậu mợ tôi mất một tiếng. Cậu mợ tôi đãi bữa phở đầu tiên tại nhà. Mấy đứa con ăn ngon lành; còn hai vợ chồng
tôi ham kể chuyện cũng đủ 'no bụng" rồi.

Hai trạng thái quá mừng cùng quá lo - phút vượt qua ranh giới bên này qua bên kia 'BỨC MÀN SẮT' làm hai vợ chồng tôi cảm thấy 'ngây ngây' trong người.




Mười bảy năm qua rồi, khó diễn tả lại thứ cảm xúc kỳ lạ lần đầu tiênrời xa xứ sở khi ra đi với ba tiếng NGƯỜI TỴ NẠN (refugee). Thời gian qua nhanh, biến thiên thời cuộc cho phép người VN về lại cố hương càng lúc càng nhiều . Và tâm lý người VN xa quê trở về cố quốc cũng biến đổi theo.

Vùng trời Biển Đông 
từ Đài Loan huớng về Sài Gòn 

Khi cánh phi cơ nghiêng nghiêng đảo một vòng trên bầu trời thành phố Sài gòn, nói sao hết cảm giác nôn nao,  xúc động của người trở lại quê hương lần đầu tiên. Dần hồi nó cũng bình thường hẳn đi khi người VN hải ngoại đi đi -- về về càng lúc càng nhiều .

Mười
bảy năm qua thật mau! Út Miu tôi ngày ra đi còn ngậm vú mẹ. Giờ nó đã là cô gái mười bảy tuổi đời. Con gái út tôi sắp vào đại học theo anh chị nó, gia đình tôi bảy người đang trống vắng dần hồi. Nhưng dù sao tôi cũng cám ơn cậu tôi đã bảo trợ gia đình chúng tôi qua đây cùng chụp cho chúng tôi những tấm ảnh ngày đầu qua Mỹ.- Những khuôn mặt bơ phờ hốc hác của gia đình tôi mười bảy năm trước,  khi bước chân tới miền đất hứa đã trở thành kỷ niệm khó quên.

Giờ cậu tôi đã ra người thiên cổ- mới ngày nào cậu tất bật đón gia đình tôi , rồi tiếp
đến đón người cậu cả tôi được đi theo diện HO cũng cùng năm 1995.  Rồi hai cậu
tôi đã theo nhau về vùng trời miên viễn-- những  "chuyến tàu hoàng hôn"  tiếp tục ra đi,  những sân ga hội ngộ  "khuất dần trong vùng quá khứ" .

Mỗi năm cứ ngày hai tháng tám, tôi cố thử nhớ lại cảm giác lần đầu tiên rời VN đi định cư tại Mỹ, nhưng tôi khó lòng hình dung lại đúng y như xưa được, vì tâm lý con người biến đổi theo thời gian, hoàn cảnh nào tâm lý đó, tôi nghĩ vậy
 ./.


Đinh hoa Lư

AUGUST 2, 2011







1566 ADAMS AVENUE MILPITAS, California
 ngay  7/8/1995 - -địa chỉ cư trú đầu tiên của gia đình tôi
******************************************************************************************************************* 


     

   2011 gia đình tôi 
mười bảy năm sau

các con trái qua phải
Đinh thị lâm Ân
Đinh trọng duy Trung(trai đầu)
Đinh thị lâm Thư(út gái)
Đinh trọng viễn Dương
Đinh trọng trữ Khang (trai 2)


Saturday, July 7, 2012

VỀ THĂM QUÊ TRUỒI

YOUTUBE : DI THUYEN QUA TRUC LAM BACH MA
TREN DO QUA THIEN VIEN TRUC LAM

DINH TRONG SANH VA DINH TRONG AI CON CUA CHU TOI DINH TRONG TUONG






DI LEN 175 TANG CAP DE LEN CHUA TRUC LAM BACH MA


QUANG CANH NHIN TU CHUA NGO QUA BEN KIA














VO CHONG DINH TRONG PHUC BEN TRUC LAM BACH MA NGAY 21.6. 2012





CAI PHAN GO , CHINH PHU LAO TRAO TANG CHUA








cạnh chợ LỘC AN CHỈ CÒN DUY NHẤT CÁI THÁP CANH XÂY TỪ THỜI PHÁP


CẦU TRUỒI XƯA NAY ĐÃ KHÔNG CÒN , MÔ HÌNH CẦU MỚI KHÔNG ĐƯỢC ƯA CHUỘNG , AI CŨNG TIẾC HÌNH DÁNG CHIẾC CẦU ĐEN NĂM CŨ   

CHIEC CAU NAM XUA nay da khong con ton tai



MIEU XOM BOT , THON XUAN LAI



TU DUONG NHA HO DINH TRONG , XOM BOT , XUAN LAI ,GAN BEN DO QUA CHO LOC DIEN


YOUTUBE : NGHE LAM BOT LOC QUE TRUOI

Wednesday, June 13, 2012

Phố Khuya




ON/OFF = AUDIO 
nhớ về những đêm đông-- phố xưa quê ngoại , Quảng Trị  




phố đêm đường vắng quạnh hiu
thằng bé bán mỳ vẫn bước chân
lang thang trong trời đông lạnh giá (1)


     
        M ùa đông lại về, tôi có cái thú nào hơn nằm trùm mền thật kín để lắng nghe tiếng mưa rơi sau vườn. Tiếng tí tách của những giọt mưa đưa tôi về laị quá khứ thật xưa, những mùa đông Quảng trị, khung trơì của kỷ niệm, của những ngày mưa gió lạnh lẽo nhưng kỷ niệm thì thật êm đềm, một thời bé bỏng, trẻ con.

   Đã nhớ thì tôi phải nhớ những đêm đông! Làm sao tôi quên được cái mền dạ của lính nặng chịch và thật dày. Tôi thường nằm thu mình trong cái mền ấm áp đó mà nghe tiếng mưa đêm rào rạt lên khóm chuối sau vườn. Có tiếng rao bánh mỳ trong đêm, tiếng rao thoảng đưa trong gió hú đêm trường…

    
     -mỳ ồ..mỳ nóng ồ..

    Cứ thế tiếng rao của đứa bé bán mỳ rõ dần. Tôi vội tung mền bật dâỵ chạy ra đường đón mua mấy ổ mỳ đêm.

   Ánh điện đường vàng vọt chiếu xuống làm phản chiếu màn mưa dai dẵng đang rơi nghiêng nghiêng theo chiều gió. Đứa bé bán bánh mỳ đi chân đất, đầu đôị chiếc nón lá cũ mèm. Mùa đông nó vẫn chỉ một cái quần đùi, tấm ny-lon ưu tiên che chở cho bao bánh mỳ khỏi ướt.

   Tôi đoán là đứa bé này chắc hẳn là lấy bánh mỳ tận lò mỳ Đắc Lâp và nó đã lầm lũi đi bán rao trong mưa đêm cũng mấy tiếng đồng hồ. Bao mỳ còn lại chẳng bao nhiêu, lạ thay mấy ổ mỳ vẫn còn hâm hẩm nóng.

   Mưa vẫn rơi lộp độp trên chiến nón rách, không kể ướt và lạnh nó để phần lớn miếng ny-lon choàng quanh bao mỳ cho thật kỷ. Nó như muốn chuyền hết hơi ấm của thân mình cho bao bánh mỳ. Nó chỉ mong những ổ mỳ còn lại mãi được nóng, được dòn, cho vừa lòng khách.

Tôi biết những ổ mỳ còn lại này chưa hẳn là phần lời của nó đêm nay. Và ngày mai là gạo, là cơm, là cả một trời hi vọng của mẹ của em nó đang ngóng đợi ở nhà.

   Miền trung khốn khó, một Quảng trị đất cày lên sõi đá, nắng dãi mưa dầu. Những em bé đêm đêm phải đi bán bánh mỳ lấy đồng lời về nuôi mẹ nuôi em. Tôi nhớ về một thuở chiến chinh có một lớp tuổi thơ Quảng trị không được may mắn như tôi vì tôi được cắp sách ngày hai buổi đến trường, đêm về giá rét được ấm áp trong cái mền dạ lính cùng bếp than đỏ hồng.

Trong cơn mưa bất tận, đứa bé  vẫn lầm lũi đi, tiếng rao trầm buồn lan trải trong không gian lạnh vắng.

                   -
mỳ ồ..mỳ nóng ồ..


   Âm thanh đó như một thứ gì tôi nghe buồn da diết, cô đơn, và chịu đựng mỏi mòn . Tiếng rao của đứa bé bán mỳ vẫn đều đặn vang lên trong màn  đêm mênh mang. Rồi nó lại len lỏi qua bao con hẽm vắng,  có những bóng đen đe dọa, rình rập rợn người. Nó vẫn lầm lũi đi, tiếng rao trầm đều như lời kinh nguyện cầu, của một tấm lòng hiếu hạnh, sống vì cơn đói thiếu của tình thân, của gia đình, của mẹ và em đang chờ đợi . Bầu trời đêm đông không vui như trời đêm mùa hạ; mùa có tiếng con nít chơi đùa, reo vang  từ mấy con hẻm phố, hay mùa có nhiều tiếng rao của mấy o bán chè, trứng lộn, hoặc tiếng rao cuả mấy xe phở về khuya.

    Mùa giáng sinh sắp đến, người ta đang đoàn tụ dưới những mái nhà ấm cúng, riêng đứa bé bán mỳ vẫn mãi bước chân cô đơn. Mùa này nó không còn thấy mấy anh học trò chăm chỉ ôn bài dưới ánh đèn đường; họ từng là khách hàng đắc ý nhất của nó. Dưới ánh đèn hiu hắt vàng vọt nó chỉ thấy một màn mưa vẫn mãi nghiêng nghiêng theo gió.

    Muà đông giá buốt  qua đi thì nắng lửa Hạ Lào ập đến. Lớp nhựa đường mềm nhũn ra trước sức nóng hầm hập như thiêu như đốt, thấy rõ cả những dấu dép, dấu giày hằn trên đó. Giờ đây lại là mùa để chiếc thùng 'cà-rem' màu xanh,  có ghi số quằn nặng lên đôi vai gầy guộc của đứa bé. Đời nó là thế, không bao giò ngơi nghỉ, vẫn một nhịp điêụ trầm luân!
           -Cà-rem nề..cà-rem mới ra lò nề..


   Cứ thế,  đứa bé  vừa rao vừa cứ lê bước đi trên các góc phố Quảng trị. Những cơn gió lửa Hạ Lào làm lớp nhựa đường như muốn bốc hơi, không khí như sôi lên làm cảnh vật trở nên lung linh huyền ảo.                                                            
NẮNG HẠ LÀO THỔI QUA LAO BẢO NHƯ THIÊU ĐỐT ĐƯỜNG PHỐ QUẢNG TRỊ

          Ngày xưa có những tuổi thơ Quảng trị cực như thế đó.

    Tôi chợt nhớ về một định kiến sai lầm ngày đó khi người ta phân biệt về đẳng cấp xã hội giữa giàu và nghèo . Trớ trêu thay, thành kiến lạnh lùng và tàn nhẫn này lại gieo lên những tấm thân bé bỏng gầy guộc của một lớp trẻ thơ kém may mắn đó là những đứa bé bán bánh mỳ hay cà rem - những em đó ngày cũng như đêm lang thang trên các góc phố miền trung như Quảng trị và Huế kiếm sống cho gia đình:

            -"Răng? ưa đi bán bánh mỳ hay cà rem hử !?"

   Lòng tôi dâng trào nỗi thương cảm cho thân phận một lớp trẻ thơ phải gánh chịu oan khiên từ ý nghĩ khắt khe của xã hội.

    Nhớ về những hẽm phố mùa đông, những ngày hè nắng cháy da Quảng trị thường chen lẫn tiếng rao quen thuộc từ những thân phận ngưòi phải hứng chịu gian nan quá sớm . Nhưng cũng từ những đói nghèo và gian khổ đó, những đứa bé bán cà-rem hay bánh mỳ năm xưa tự khẳng định mình là những người con hiếu đạo có tâm hồn cao đẹp mà tôi xưa này vẫn lắng hồn khâm phục ./.

San Jose mùa giáng sinh 2006
DHL



BẢO VỆ VÙNG TRỜI

 CÁC THẾ HỆ PHI CƠ TIÊM KÍCH CÓ NHIỆM VỤ TỐT TRONG NGHÊNH CHIẾN PHI CƠ ĐỊCH Trong một cuộc phỏng vấn dành cho giới nghiên cứu chuyên môn về ...