Monday, February 17, 2025

KẺ Ở MIỀN XA

Đêm nằm miền xa trời cao đất hạChợt lên ý lạ nên viết văn chươngGóp tiếng hậu phươngNgoài kia súng nổ, đốt lửa đêm đenTầm đạn thay tiếng em...(Duy Khánh)


chào bạn đọc

   Lặng lẽ ngồi một mình ở vườn sau, tôi chăm chú cố ngước nhìn lên bầu trời trong xanh chợt thấy lòng mình lâng lâng rất lạ.


Dù biết đây là bầu trời xứ Mỹ, nhưng nếu tôi không nói thì khó ai biết. Trời đâu cũng là trời, chẳng nơi nào khác nhau. Tôi cứ thả hồn bay bổng, tưởng tượng trên kia là bầu trời quê hương. Ngẩng đầu lên để ngắm một màu thanh thiên bất tận.  Trong khoảnh khắc, tôi nhớ về phương trời xa xưa nào đó...



CÓ MỘT KHOẢNG TRỜI XANH TRÊN CAO 


Ngày đó khi hạ về, có những ngày trời trong xanh, không một dáng mây. Có những người lính cầm súng đứng trên đỉnh cao quê hương có những lúc ngắm bầu trời xanh vắng bóng mây trời.  Năm mươi năm sau, vẫn bầu trời này, chẳng gì khác biệt?  Bầu trời ngày xưa hay hôm nay không một cánh chim hay một cụm mây la đà bay về tận chân trời góc biển nào đó...



Bầu trời trong xanh là cả một không gian vô tận, không còn biên giới cho tầm mắt. Từ ngày còn bé dại hay cho đến khi tuổi xế chiều và dù mãi mãi sau này tôi tin nó là màu xanh bất diệt. Nắng tháng Tư lại về.  Dưới khoảng trời trong vắt hôm nay, tôi mường tượng như có phép mầu nào đó thu mọi sự kiện từ khoảng cách tới thời gian về một điểm chung không còn ranh giới giữa xa-gần, xưa-nay, già-trẻ, huyền thoại lẫn thực tế.  Bầu trời  trong xanh vô tận kia  bao hàm một tự do tuyệt đối. Làn sóng phóng đãng của trí tưởng tượng sẽ thắng được mọi cánh chim trời. Do loài chim dù tự do bay nhưng vẫn có ngày rã cánh. Đám mây trời nào mà tránh được tan loãng sau một hành trình la đà thênh thang?


Đúng thật, những sự vật gần gũi cho ta đặt niềm nhớ nhưng vào đó thật dễ dàng và rất nhạy cảm cho những tâm hồn hữu tình cùng thi vị.  Riêng mình tôi hôm nay chỉ được cái tự do là ngắm lên một bầu trời xanh để cố tìm, lục lọi trong quá khứ xa xưa có những khoảng trời xanh bao la bất tận của quá khứ?   Hôm nay có những lớp người cùng hoàn cảnh với tôi, đường về cố quận chắc sẽ không còn hay gập ghềnh, vách núi?!


TRỜI XANH KHÔNG RIÊNG CHO MỘT AI


Qua đám lá mới thay mang màu huyết dụ, đỏ bầm của cây plum, một khoảng trời cao cho tôi ngồi đây để có vài ấn tượng hay suy nghĩ bâng quơ. Nếu trong khoảng trời xanh hôm nay nơi xứ Mỹ có đám mây đang thênh thang bay,  tôi có thể định nghĩa cho một tự do nào đó...

 Bầu trời hôm nay rất quen, quen từ thuở nào. Chỉ có đất là lạ, là điểm cho tôi biết sự khác nhau về nơi chốn, xa và gần, quê mình và quê người. Tôi lại nhớ lời bài hát năm xưa, thời thanh niên hay đúng ra là đời lính chiến, tôi hay hát nghêu ngao :


Tôi ở miền xa,
Trời quen đất lạ
Nhiều đông lắm hạ,
Nối tiếp đi qua
Thiếu bóng đàn bà, ..
(KẺ Ở MIỀN XA/ TRÚC PHƯƠNG)



Ngày đó, chuyện xa...dù sao cũng tương đối. "Trời Quen Đất Lạ" cũng tương đối. Đó là khoảng cách giữa Tiền tuyến-Hậu Phương hay Biên Cương và nơi Phồn Hoa Đô Hội. Chỉ xa nhau ngần ấy thôi trong vài mươi cây số nhưng người lính chiến đã cảm nhận rất quay quắt sự trống vắng, thèm khát cùng nỗi nhớ ngất ngây trong người?

Xin đối diện một lần bên tôi
Cho tôi yêu bằng hình hài đó không thôi
Đến với tôi, hãy đến với tôi
Đừng yêu lính bằng lời

Hôm nay, nửa đời người qua nhanh. Biến đổi cuộc đời, xao xác Biển Dâu như làn sóng ba đào ập vào ghềnh đá rồi biển cũng lặng sóng êm, nhưng thời gian nửa thế kỷ, nửa cuộc đời, phù du như giấc ngủ ban trưa. Rồi tôi còn diễm phúc ngồi đây để ngắm một bầu trời xanh. Thật là một sắc màu tuyệt đối nhưng chẳng có gì cả, sự vô vi mà giải thích của con người chẳng còn ý nghĩa gì.  Có thể đó là sự vô tận của vũ trụ, một thứ mà thời gian chẳng là gì so với nó. Một bầu trời xanh không là quá khứ và chẳng là tương lai, nơi sinh diệt, hơn thua, thắng bại, sướng khổ, nhục vinh ...tuyệt  đối chẳng có ý nghĩa nào.  Một vũ trụ đi mãi đến vô cùng, nơi tư duy con người nhỏ bé như tôi hôm nay vĩnh viễn chẳng bao giờ với được. 







Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn phủ kín hồn anh ... (Kỷ Vật Cho Em)

Hôm nay dưới bầu trời trong xanh, người lính còn lại như tôi ngồi nhớ những lứa bạn đã ra đi trong cuộc chiến. Những lứa trai không còn cơ hội ngồi ngắm trời xanh cùng mây cao của năm mươi năm trước. Những người lính đã về với lòng đất mẹ  với "poncho buồn phủ kín hồn anh..." chỉ còn chúng tôi, những người lính già còn lại nơi tha hương lưu xứ vẫn còn những ngày của KẺ Ở MIỀN XA ./.


ĐHL  TÁI BIÊN  17/2/2025

Sunday, February 16, 2025

50 NĂM và TẤM ẢNH NGÀY XƯA



TƯỞNG NIỆM CA SĨ BÁC SĨ QUÂN Y VNCH TRUNG CHỈNH VỪA QUA ĐỜI TẠI NAM CALIFORNIA 15/2/2025 thọ 82 tuổi


Ngày nao em đến chơi tặng tôi một chiếc hình 
Ghi nhớ ngày chúng mình vừa quen nhau 
Năm tháng dài ngày sau ghi nhớ mãi ...  




Bạn đọc thân mến,

Chuyện ngày xưa, chuyện của những tấm hình đen trắng giờ đây chúng ta mới thấy chúng trở thành báu vật.  Lồng trong giá trị đó, giá như ai đó còn vương vấn một mối tình si dại đầy trăn trở trong quá khứ thì tấm hình cũ kia nay lại trở thành cứu cánh của tâm hồn. Sẽ có một tấm ảnh nào đó cho ai từng là người yêu đơn phương chắc hẳn người đó từng giữ mãi, nâng niu tấm hình kia cho đến lúc cũ mèm, bạc phếch. Hình càng xưa càng quý, do thời gian không bao giờ quay lại cho chúng ta trở về cái thời xuân sắc.

Có một số hình ảnh người thân gia đình, những đấng khuất mặt từ nhiều thế hệ trước, xa xưa như cổ tích; nhưng bất ngờ ta khám phá ra lại càng có nhiều cảm nhận hay xúc động lạ thường.

Rồi cũng có khi ta ngắm lại một tấm ảnh hiếm hoi từ mấy mươi năm trước, lúc hai mái đầu còn xanh với thuở ban đầu mới bén duyên chồng vợ. Đó là nghĩa tình gắn bó từng cùng nhau "minh sơn thệ hải" cho đến lúc đầu bạc răng long. Hôm nay đây, hai mái đầu ta cùng ngã màu sương tuyết-nay ngắm lại, rồi ta cùng nhau gật gật gù gù... nhìn lại nét xuân xưa trong ngày cưới năm nào. Hạnh phúc và may mắn cho quý ông bà, những vị vừa qua được ngày Lễ Vàng kỷ niệm NGÀY CƯỚI của năm mươi năm trước. Tấm Ảnh Ngày Xưa cho đến hôm nay, nửa thế kỷ cách biệt nhưng quả là một sự nhiệm mầu của nghĩa phu thê thủy chung son sắt.

Lại có những tiếc nuối muộn màng nhất là những mỹ nhân thiên kiều bá mỵ nhiều thế hệ đàn chị chúng ta; giờ lại tiếc nuối sao ngày xưa không chịu đi chụp thêm vài tấm ảnh. Giờ đây, khi tóc đã phai màu thì làm sao đi ngược lại thời gian?

TÁC GIẢ VÀ ĐỒNG MÔN LỚP ĐỆ TỨ TRUNG HỌC NGUYỄN HOÀNG QT CŨ 9/6/1969 

Trong những mất mát của chiến tranh, ắt hẳn phải có thật nhiều hình ảnh không bao giờ có lại do chúng đã bị chôn vùi, tan nát theo đống tro tàn từ bom đạn dập vùi. Nào hình ảnh bạn bè, trang lứa đồng môn giờ đã đi xa trong trời dĩ vãng. Ngày xưa với tuổi học trò, với thầy cô bạn hữu nay cách biệt phương trời hay nhiều đứa nay đã "đi xa" về trời miên viễn. Chiến tranh khói lửa, bao lứa trai nối tiếp ra đi theo "bước đăng trình", quý làm sao hình ảnh một thời quân ngũ. Gió nắng thao trường cùng những ngày ra tiền tuyến, những lứa trai ra đi chẳng ai dám hẹn ngày về? Tấm hình nào đó tìm lại được đều trân trọng cả.

HÌNH TÁC GIẢ - KỶ NIỆM QUÂN TRƯỜNG QUANG TRUNG 1973 


Hình ảnh ngày xưa càng quý cho những ai năng nhớ về quá khứ. Một thuở "can qua", ngày tháng lao lư sau cuộc bể dâu khó có nhiều hình ảnh cũ. Cả một miền nam trong "ác mộng kinh hoàng" sau cuộc 'đổi đời' cho đến nay nếu nhìn lại hình ảnh ngày tháng lao khổ xa xưa mà cứ tưởng nằm mơ? Rồi mọi sự cũng qua, cho đến lúc biển lặng sóng êm, ta ngồi hồi tưởng mà mừng cho số phận.

Vợ Chồng tác giả những ngày hàn vi trên vùng nương rẫy tạm sống qua ngày 1985 

***

    Rõ ràng hình càng cũ, hiếm thì càng về sau  chúng ta càng có nhiều xúc cảm. Niềm xúc cảm hay tiếc nuối khôn nguôi cho nhiều hình ảnh giá trị cá nhân, gia đình hay lịch sử dân tộc nay không tìm lại được.


hai vẻ đẹp thành thị và thôn quê của phụ nữ VN 100 năm trước 


Thế nhân càng trân quý  những hình ảnh xa xưa do chúng không  nhiều và đó là dấu tích lịch sử cùng chứng cớ cụ thể nhất. Biết bao nhiêu mối tình u uất mà ai đó từng cất mãi hình ảnh người xưa khi một thời đại chẳng biết vi tính và kỹ thuật số là gì ?

ngày phụ nữ VN tại Sài Gòn xưa 3/3/1960 (hình Năm Ròm)


Chúng ta may mắn sống cùng với buổi "giao thời" giữa tân tiến và lạc hậu, giữa xưa và nay. Lúc này đây chúng ta mới thật sự hiểu được giá trị hay sự  tiến bộ của nền văn minh vật chất ra sao.  Thế hệ  tiếp nối giữa hai thế kỷ 20 và 21, rõ ràng đang thừa hưởng được nhiều thành quả do khoa học  mang lại.

IPHONE VÀ SỰ PHÁT TRIỂN VŨ BÃO CỦA THỜI KỸ THUẬT SỐ


Chúng ta là lớp người lúc sinh ra  đến lúc lớn khôn chưa nghe những tiếng như computer hay Internet rồi chính chúng ta đã có cơ hội chứng kiến sự ra đời của chúng. Đó là sự phát triển không ngừng của kỹ thuật vi tính  lồng trong sự phát triển của kỹ nghệ điện tử.

Càng ngày nhân loại thừa hưởng càng nhiều thành quả và chất lượng của khoa học kỹ thuật số mang lại. Con người có quá nhiều quá sẵn sàng những thành quả này.

Phải chăng có một cảm giác thừa mứa do quá sẵn sàng quá phong phú của khoa học vi tính mang lại.

Một ví dụ rất cụ thể khi so sánh giữa hai bức ảnh đầu và giửa thế kỷ 20 và thời nay.

Ngày xưa ông "phó nhòm" chụp cho được tấm hình phải trùm khăn che kín đầu mình và máy để có một pô ảnh trắng đen cho khách. Khách cũng nhọc nhằn không kém phải lặn lội cho được tới chốn thành đô mới có một tiệm chụp hình. Thậm chí ở vùng quê rất ít người có dịp may lên chốn tỉnh thành để chụp cho mình một tấm hình.

 ngày xưa người  Sài Gòn đến ngày Tết mới có cơ hội đi chụp hình làm kỷ niệm

***

Ôi hình xưa quý thật!

Trở lại thời đại hôm nay; thế hệ sau này may mắn nhờ vào sự phát triển của thời đại, khoa học tân tiến chuyện hình ảnh quá bình thường. Do quá bình thường nên khó có cảm xúc giống thế hệ đi trước. Hôm nay chúng ta còn có rất nhiều phương tiện để lưu giữ hình ảnh. Những cái iPhone tân kỳ đa dụng giúp cho chúng ta thật nhiều về chụp và lưu giữ hình ảnh. 

Từng folder, từng album nối tiếp nhau cho đến một lúc chúng ta không có thì giờ đâu để xem lại. Chúng ta không biết cất hết vào đâu dù đã vi tinh hoá gọn lại trong những dĩa hay USB, thậm chí cất giữ trên mạng.

Event nối tiếp event;  party nối tiếp party. Những cái iPhone, máy hình digital, tha hồ nháy- chớp. Sắm sanh bao thứ, và cùng bạn hữu, đồng hương tha hồ chớp-nháy...

Tất cả đều đi vào một HỘI CHỨNG "chụp quá nhiều hình KHÔNG BIẾT ĐỂ ĐÂU?

Thưa bạn đọc,

THIẾU CŨNG KHỔ MÀ THỪA CŨNG KHỔ 

Chúng ta thử hỏi, vì sao?

Khi thiếu chúng ta khổ do không có hay có quá ít. Mà lúc đã ít thì lại HIẾM của HIẾM thì lại QUÝ có khi QUÁ QUÝ.

THỪA CŨNG KHỔ, do sao?

Một ví dụ: giờ đây vào thời đại digital có khi nào hay ít khi nào chúng ta mở computer ra xem lại hàng ngàn tấm hình vừa chụp trong thời gian vài ba năm nay.

Chụp xong, cất đó; nhưng tiếp nối lại có quá nhiều event tiếp tục mời gọi chúng ta thậm chí khi lướt qua vài tấm hình trong cuộc hội ngộ nào đó chúng ta quên mất LÚC NÀO? VIỆC GÌ?

Đó là cái khổ của THỪA. Ngang đây thì người viết bỏ qua cái chuyện đi SANG HÌNH tốn tiền tốn thì giờ: chuyện này hiện ít xảy ra. Các studio sang hình hay Target- Walmart...ế ẩm chực chờ dẹp tiệm đến nơi?

Do sao vậy? Quan trọng lắm hay bất đắc dĩ lắm, chúng ta mới đi sang hình để làm công chuyện cần nào đó thôi. Hiện nay như đã nói là thời đại digital và Internet người ta chỉ cần một click bấm send là hình chụp xong rồi gửi đi.  Người nhận cũng xem xong để vào trong máy, nếu siêng còn cất vào một folder trong computer hay giữ mãi trong iphone, Ipad...


album 200 pictures 4x6 bao nhiêu album này mới chứa hết hình trong Iphone của bạn?

Giá như mà; người viết xin nhấn mạnh là giả dụ chúng ta hiện nay đem tất cả tấm hình lưu giữ trong computer trong dạng digital  đi in hết thảy theo cở 4inches x 6inches.  Xong xuôi vd ta bỏ vào album (một album chứa từ 200 tới 500 bức ảnh ) có người phải cần một 'căn phòng'  để đựng hết hàng chục ngàn tấm ảnh 4x6 này.

Tất cả chúng ta thời nay đều thừa mứa trong vấn đề hình ảnh. Nhiều đến nỗi không biết tấm hình nào nên cất nên xem và đáng quý 


NGÀY CƯỚI   vợ chồng ĐHL  1/1/ 1983

                thợ chụp hình dạo Sài Gòn 1971

Sao bằng ngày xưa, một thời cái gì cũng quý hiếm. Từ cái hình do các tay chụp dạo ngày tết, trong lễ hội lớn chúng ta cất làm kỷ niệm, cho đến tình cảm lứa đôi.   Nay xem ra TẤM ẢNH NGÀY XƯA cho đôi tình nhân nào đó lúc mới yêu nhau thật quý làm sao! Dù chỉ duy nhất một hay hai ba cái trắng đen nhưng khiến cho tim người rung động, bao nỗi cảm hoài trào dâng, hướng về kỷ niệm một thời son trẻ ./.

ĐHL 
edition 17/2/2025

ĐÁM CƯỚI NHÀ QUÊ MỘT LÀNG CAM LÔ QUẢNG TRỊ TRƯỚC 1970

    1q    
































 

********

KHE SANH CÁCH CAM LỘ VÀI CHỤC CÂY SỐ 1967-1968 LÀ MẶT TRẬN KHỐC LIỆT HÀNG NGÀY 









Saturday, February 15, 2025

NHỚ ĐÔNG XƯA

 

      
trời vào đông Quảng Trị, có thêm giọng hát của Lê Mậu Duân cũng người QT thì thích hợp chừng nào...

    
 
đông về lụt tới- mạ chẳng đủ áo ấm che thân 


Thời nay có thể ít người  còn nhớ hết cảm giác tê tái trong cơn lạnh đông về như xưa nữa.
Nhắc mùa đông lạnh chắc hẳn chúng ta còn nhớ mấy câu than van giá rét ngày đó :

- Lạnh chi mà lạnh dữ rứa!
- Lạnh thấm thía, lạnh trong xương lạnh ra!
-Đắp ba lớp mà hắn vẫn còn lạnh!

Hay tệ hơn:

-Lạnh cứng tay cứng chưn!

Một thời người Quảng Trị khó quên thứ cảm giác lạnh lẽo khi màn mưa quê hương vẫn dai dẳng ngày này qua ngày khác. Quảng Trị vào đông, một bầu trời cứ mãi một màu xám xịt, màn mưa tiếp nối giăng giăng...




Mùa đông tháng giá ập về. Ai bận bịu công chuyện mới ra đường. Ngày xưa hơn nữa, nhớ sao cái áo tơi, mưa tạt chiều nào vội che chiều đó. Áo tơi từng là "bạn chí cốt" của người dân quê, tức chằm bằng lá nón. Khách dưới làng lên vào nhà, vội dựng cái tơi ngoài hiên.  

Nước nguồn về, lụt tới, nước tràn vào mảnh ruộng trước nhà, mạ bì bõm lội, nhưng thân người chẳng đủ áo ấm che thân.

Căn nhà miền trung phần nhiều "hở hang", trống trải nhiều nơi nên khó ngăn gió lành lùa. Người thành phố còn có mền bông, mền dạ lính nặng chịch. Chốn làng quê ít nói đến chuyện sắm mền.  Lạnh thì nhớ đến than. Những gánh than ưu tiên dùng vào dịp tết khi người ta cần rim mứt, nhưng chuyện dùng than đốt cho mấy tháng lạnh mùa đông thì coi bộ mấy ai? Nhắc đến đây, người viết tưởng tượng đến  hơi ấm từ lò than rực hồng. Ngày cận tết, mùi thơm mứt gừng xông ngát mũi. Thích thú làm sao, làn hơi ấm từ hai, ba lò than hồng lan tỏa khắp nhà. Mùi mứt và hơi ấm lò than, đó là mùi hương của đông về tết đến.  Đã năm mươi năm như còn phảng phất quanh tôi ? 

Đông về, chợ đò thưa thớt chẳng biết bán món chi họa chăng vài ba gánh cải cay hé bông vàng chóe hay mấy gánh kiệu lá dài xanh mướt. Trên chợ Tỉnh, phố xá chìm trong màn mưa.  Mấy quán hàng, tiệm ăn ế khách. Miệt quê cảnh còn buồn hơn, ngoài bờ tre làng chỉ còn là một cánh đồng loáng nước, vài con nhạn lướt qua.

                   khoai măng 

 Cả bầu trời sang đông ẩn hiện trong màn mưa- mây xám ngắt. Miếng ăn hiếm hoi trong ngày đông lạnh. Rầm lúa quý giá bà con ít khi đụng đến. Khoai sắn phơi khô, giờ quý giá làm sao?

Vài con cá trời lạnh cũng chẳng bao giờ ngoi lên mặt nước, họa chăng mùa đầu mùa lụt còn đi cất rớ được vài mớ cá "lòng tong". Đông về là lúc người làm nông hết việc. Trên cái nền đất trong nhà, bộ ngựa cũ dành cho cụ nhà trên.  Mấy cái giường tre ọp ẹp, tấm chiếu đơn sơ, hiếm khi thấy được cái mền giống người thành phố.  Mẹ kể rằng, ngày đó người dưới quê còn đắp chiếu thay mền.

                         mang tơi đội nón

Thời nay khác xưa nhiều rồi. Xe cộ đầy đủ, vật chất các thứ dư thừa. Cách biệt thôn quê với thành thị chẳng còn khác xa. Từ cái ăn, chuyện ở cho đến thứ đắp trong mùa đông tháng giá, hôm nay xem chừng dễ có.

Từng đợt gió lạnh buốt thổi về. Rồi màn mưa kéo dài lê thê trên bầu trời xứ Quảng. Lớp tuổi về sau  may mắn  đầy đủ hơn trước. Do vậy, khó mà cảm nhận thật lòng ý nghĩa của câu “được mùa chớ phụ môn khoai" của ông bà chúng ta ngày trước.  Ngày xưa, mẹ tằn tiện chắt chiu từng miếng cơm manh áo để phòng “tháng Bảy nước nhảy lên bờ",  khi lụt về phủ ngập khắp nơi. 

Sẽ có lúc nào đó chúng ta ngồi nhớ lại mùa đông lạnh lẽo của quê hương ngày trước. Giờ đây nơi chốn thị thành, có khi  ta mong lạnh nhiều để có dịp bận vào những áo ấm đủ màu, đủ kiểu. Biết bao nhiêu áo ấm đẹp xinh,  cất mãi, chẳng có cơ hội bận vào? Thành phố càng lúc càng nhiều loại xe. Có thể do vậy nên hình ảnh những đôi tình nhân cùng bận áo lạnh, sánh bước bên nhau xem chừng khá hiếm?

 Giờ đây cuộc sống rõ ràng đã đầy đủ hơn xưa rất nhiều. Dù sao nhịp sống hiện tại người ta càng lúc càng trở nên bận bịu mọi thứ trên đời. Cơm áo gạo tiền là nhu cầu căn bản, ban sơ; nhưng khi đủ rồi ai ai cũng mong cầu hơn nữa. Đó là nhiều tiện nghi trong cuộc sống hiện đại. Đếm không hết bao thứ sang hơn, xa xỉ hơn, ngon hơn lạ miệng hơn... Thế mà lạ quá lòng người đa phần chẳng bao giờ thấy đủ? 

                               mạ về 


 Tâm lý lạ lùng con người vẫn vậy. Đó là cái não trạng của nhân thế không riêng gì quê hương dất nước chúng ta. Trong chừng mực nào đó của người viết, nói đúng ra trong ý tưởng chân thành của tác giả tin rằng sẽ có một lúc nào đó, những lúc tâm tư ta trầm lắng, chợt "thèm" cái cảm giác rét mướt ĐÔNG XƯA. Một thuở hàn vi và mộc mạc đơn sơ, một ngày xưa còn bé trong cơn lạnh đông về nhưng quanh ta đầy ăm ắp bao ấm áp cùng hình ảnh gia đình những người thân thương nhớ nay đã về với trời miên viễn.  

Bao năm tháng qua đi, dù bầu trời quê hương vẫn phần phật mưa bay gió rét giăng màn nhưng con người hiện tại đã mất đi thứ cảm xúc ngày trước. Đó là cảm xúc chỉ có những người thuộc lớp tuổi về chiều mới ghi lại được và giữ mãi trong một góc khuất nào đó của hoài niệm xa xôi  ./.

ĐHL edition  15/2/2025

ĐI CHIẾN DICH CỦA CÁC SVSQ VNCH

ĐI CHIẾN DỊCH- TƯỞNG NIỆM 50 NĂM NGÀY KÝ THỎA ƯỚC 'CỘT TAY' BA LÊ 27/1/1973- 2023 ĐI CHIẾN DỊCH những SVSQ  KHÓA 8/72 ĐI CHIẾN DỊCH ...