Saturday, February 15, 2025

50 NĂM MẤT NƯỚC- ĐỌC LẠI NHỮNG LÁ THƯ BI THƯƠNG VÀ TUYỆT VỌNG


TỪ SỐ PHẬN BI ĐÁT CỦA ĐẤT NƯỚC UKRAINE SẮP BỊ DONALD TRUMP TRAO BÁN CHO NGA 

XIN MỜI BẠN ĐỌC LẠI

NHỮNG BỨC THƯ TUYỆT VỌNG CỦA VNCH BỊ ĐỒNG MINH MỸ BỎ RƠI CÁCH ĐÂY ĐÚNG NỬA THẾ KỶ

 

NHỮNG BỨC THƯ NẰM SÂU TRONG 'NGĂN KÉO' LỊCH SỬ


CHÀO BẠN ĐỌC

Cho đến hiện nay, CSVN vẫn không ít người thường tự hào và kiêu căng cho rằng miền bắc chiến đấu rất giỏi và cho rằng VNCH do 'YẾU HÈN cho nên THUA CUỘC'?!'

Thời gian càng về sau càng có khá nhiều phản biện ngay trong lòng chế độ và chính giới, học giả phương Tây càng lúc càng tìm tòi ra nhiều bất công và thua thiệt dành cho VNCH nên mới đưa đến sự sụp đổ của miền nam.

Thật ra trong cách nhìn của người VN khách quan nhất thì thấy rằng miền nam có quá nhiều điều bất lợi trong lúc miền bắc có điều kiện dồn hết nỗ lực xâm lăng miền nam khi không có trở ngại nà trong vấn đề yểm trợ, viện trợ chúng ta thấy rằng 14 nước xã Hội Chủ Nghĩa mạnh nhất là Liên Xô và Trung cộng viện trợ hết mình cho CS miền bắc, càng về sau viện trợ càng nhiều hơn

Mỹ đã cắt viện trợ lại ép buộc miền nam vào thế BỊ ĐỘNG đánh đâu đỡ đòn đó trong tình trạng SỨC YẾU THẾ CÔ VÀ PHẢI LO GIỮ DÂN GIỮ ĐẤT
MIỀN BẮC TRONG BINH VIỆN DỒI DÀO SUNG MÃN THA HỒ XUA HẾT BINH ĐOÀN VÀO NAM VÀ YÊN TÂM HẬU PHƯƠNG MIỀN BẮC KHÔNG BAO GIỜ BỊ TẤN CÔNG CẢ 

Còn nhiều lý do khác nữa, nhưng trong phạm vi bài này là dịch bản NHỮNG BỨC THƯ TUYỆT VỌNG CỦA TT VNCH gửi đến độc giả mà thôi 

Đinh hoa Lư San Jose





"....Một lần nữa, tôi tin vào ngài, vào uy tín của chính sách ngoại giao nước Mỹ, nhất là, tin vào LƯƠNG TÂM NUÓC MỸ.


  Tôi rất phấn khởi khi hay tin vừa kế tục chức vụ tổng thống, ngài lập tức tái khẳng định với chúng tôi về sự bảo đảm tiếp nối chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ là sẽ duy trì tính nguyên vẹn của lời hứa. Tôi rất hài lòng khi hay tin ngài sẽ tái tục duy trì uy tín những hứa hẹn vừa qua trong nhiệm kỳ của ngài. Như những gì ngài đã nói, những bảo đảm này rất cần thiết cho Việt Nam Cộng Hòa.


  Những thế hệ người dân Miền Nam khi thoát khỏi nanh vuốt của lực lượng xâm lược Bắc Việt sẽ ghi ân những hành động cứu giúp tức thời của Ngài, cùng một dân tộc mãi mãi vĩ đại là Hoa kỳ ..."

TT Nguyễn văn Thiệu


trích   Bức thư TT Nguyễn văn Thiệu gửi TT Hoa kỳ Gerald Ford 25/3/1975


Thân phận nhược tiểu- cũng vì đó người ta có thể nhục mạ nào ăn bám và lệ thuộc viện trợ' nào quân VNCH 'không chịu chiến đấu' ...v v ... cho đến khi cuộc chiến VN chấm dứt, sang trang. Thập niên kế tục khi sự thật lần lượt được bạch hóa thì không còn ai ở lại hay hậu thế không bao giờ có thể LÀM LẠI LỊCH SỬ?

Ngoại trừ  một vấn đề:

*CON NGƯỜI CÓ TỰ SỬA SAI VỚI NHỮNG BÀI HỌC LỊCH SỬ HAY CHĂNG?

  *

Cám ơn anh kịp lớn giữa thù hằn
Thắp đôi vai gồng gánh nỗi điêu linh
Bóng vinh quang lắp sâu trong huyệt lạnh
Hay ngồi đau thầm lặng giữa thanh bình...

(Cám ơn Anh / Trầm tử Thiêng)


ngày 8/9/1974 Ptt Gerald Ford lên thế TT Nixon sau vụ scandal Watergate

BỨC THƯ BI THIẾT CỦA MỘT TỔNG THỐNG để  CỨU SỐ PHẬN VNCH

 

Cố tổng thống Nguyễn văn Thiệu người từng bị CSVN vu khống  cho 'cái tội đem 16 tấn vàng' ra ngoại quốc; giờ khi hồ sơ Mỹ được bạch hóa mới thấy những lời lẽ thống thiết của một nguyên thủ quốc gia vì vận nước và số phận dân tộc mà phải ' van xin' sự viện trợ của Mỹ trong tháng cuối cùng với lá thư đề ngày 25/3/1975.


Lời viết trong lá thư giúp cho chúng ta nhận ra sự chua xót đắng cay làm sao khi miền Nam hoàn toàn bị lệ thuộc vào viện trợ của Mỹ. Nỗi đắng cay của một nguyên thủ quốc gia phải viết hoài , gửi hoài, nhiều bức thư 'khẩn thiết' kêu xin,vì ai? đương nhiên chúng ta hiểu rằng vì lòng mong muốn miền nam thoát khỏi nanh vuốt Cộng Sản . Nhưng than ôi, số phận an bài, ván bài "đổi chác" đã xong, không những cho VNCH mà cho toàn dân tộc.

Hiện thực ra sao chúng ta đã rõ.

  Dù sao, VNCH cũng đáng tự hào qua hơn hai thập niên đã cống hiến, hi sinh trong một vị thế từng mang danh là  tiền đồn chống làn sóng xâm lăng CS Nga-Tàu. Bốn mươi năm nhìn lại  chứng liệu lịch sử này chúng ta cảm thông cho một vị tổng thống vì an nguy dân tộc từng hạ mình van nài một đại cường nhưng đã "bướm chán ong chường" -một đồng minh nhỏ bé miền nam- thân phận NHƯỢC TIỂU


  Cuối cùng, cũng nhờ những chứng liệu cụ thể này, toàn dân tộc VN chúng ta hôm nay mới có cơ hội quý giá để so sánh bản chất hai chế độ vì nước và bán nước ra sao. Toàn bộ dân tộc VN hiện tại đã quá hiểu và so sánh được hai bản chất tốt/xấu của lãnh đạo VN ngày xưa và hôm nay ra sao?
 

   Bài dịch này, lấy từ tài liệu nguyên gốc của tòa Bạch Ốc đã bạch hóa với bức thư của TT Thiệu gửi TT  Gerald Ford ngày 25/3/1975


  Đinh hoa Lư dịch 



============ 




NGUYỄN VĂN THIỆU
Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa

Sài Gòn, 25 tháng Ba 1975



Thưa ngài tổng thống(Gerald Ford)


 Tôi thành thật cám ơn ngài về thiện chí trong bức thư đề ngày 22 tháng Ba 1975 vừa qua.


Như tôi hằng viết thư cho ngài tổng thống, tình hình quân sự của Miền Nam Việt Nam đã quá nguy ngập và tình trạng tệ hại càng trầm trọng thêm theo từng giờ một.


Sự mất cân bằng đáng lo ngại nhất đối với lưc lượng Bắc Việt cùng các lợi thế chiến lược của họ đã thu hái được qua hai năm vừa rồi, rõ ràng đã tạo nên tình trạng nguy ngập hiện tại cho chúng tôi , nhất là Quân Khu I và Quân khu II, như ngài đã biết . Áp lực nặng nề hiện nay đang đè nặng lên phần còn lại của lãnh thổ chúng tôi , do vậy Saigon hiện nay đang bị đe dọa.


Bằng chứng hiển nhiên rằng chúng tôi đang đối mặt với tình trạng cực kỳ khó khăn vừa giữ vững đường hưu chiến vừa lo đẩy lùi sự tấn công của Cộng sản
Chủ đích của Hà nội là dùng Hòa Ước Ba Lê cho lực lượng quân sự của họ đi vào miền Nam VN như hiện nay họ đang có mặt trong thỏa ước. Ngài có thể nhớ lại rằng chúng ta ký thỏa ước này, không phải chúng ta quá ngây thơ tin vào thiện chí của họ, mà vì hai chính phủ chúng ta quyết tâm muốn Thỏa Ước này phải được thi hành.


Bằng chứng rõ ràng nhất, khi Hoa Kỳ đã cho chúng tôi những cam kết vững chắc sẽ đáp trả đích đáng và mạnh mẽ những vi phạm Thỏa Ước của kẻ địch cùng cung cấp cho VNCH viện trợ quân sự lẫn kinh tế đích đáng.


Chúng tôi cho rằng những lời hứa của ngài là những bảo đảm chắc chắn nhất cho Thỏa Ước Ba Lê; chính những lời hứa này là trụ cột chắc chắn cho sự sống còn của phía chúng tôi.


Thưa tổng thống,


Chính vào những giờ phút khẩn trương này số phận của một miền Nam tự do đang quá nguy nan khi sự tàn bạo từ bàn tay hiếu chiến của quân địch sắp sửa chiểm lĩnh toàn bộ miền Nam Việt Nam, tôi tha thiết kêu gọi ngài chấp nhận cho những hành động khẩn thiết như sau:


-Lập tức ra lệnh oanh tạc ngắn hạn nhưng thật ác liệt bằng B52 vào những lực lượng tập trung của địch quân đang tràn ngập miền Nam VN, với những cường độ so với thời điểm 1972 và


-Khẩn cấp cung cấp giúp chúng tôi những phương tiện thiết yếu nhất để chống trả và phòng vệ .


Chỉ với những hành động như tôi trình bày trên mới hi vọng ngăn chận lực lượng Bắc Việt đã coi thuờng Thỏa Thuận Ba Lê và cố tâm chinh phục miền Nam VN cho kỳ được.Chỉ bằng hai hành động kể trên chúng ta mới mong ngăn chận địch quân tạo ra những hành động đã rồi.


Thưa tổng thống,

   Một lần nữa, tôi tin vào ngài, vào uy tín của chính sách ngoại giao nước Mỹ, nhất là tôi tin vào LƯƠNG TÂM NƯỚC MỸ.


  Tôi phấn khởi hay tin khi vừa kế tục chức vụ tổng thống, Ngài lập tức tái khẳng định với chúng tôi về sự bảo đảm tiếp nối chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ rằng sẽ duy trì nguyên trạng lời hứa vừa qua.


 Tôi rất hài lòng khi hay tin ngài sẽ tái tục duy trì uy tín những hứa hẹn vừa qua trong nhiệm kỳ của Ngài . Như những gì Ngài đã nói, những bảo đảm này rất cần thiết cho Việt Nam Cộng Hòa.


  Những thế hệ người dân Miền Nam khi sẽ thoát khỏi nanh vuốt của lực lượng xâm lược Bắc Việt sẽ ghi ân những hành động cứu giúp tức thời của Ngài, cùng một dân tộc mãi mãi vĩ đại là Hoa kỳ.

Trân trọng chào ngài

Nguyễn văn Thiệu 

 
















==============================



Monday, March 23, 2015

BỨC ĐIỆN (telegraph) THƯ CỦA MIỀN NAM TRONG CƠN HẤP HỐI GỬI TT GERALD FORD


1 BỨC THƯ CỦA TT  VNCH GỬI CHO NGƯỜI BẠN ĐỒNG MINH 'THỦY CHUNG' NƯỚC MỸ..


VNCH những ngày cuối cùng , những giờ phút có thể gọi là hấp hối chống chọi với đạo quân xâm lăng trắng trợn Bắc phương cùng sự viện trợ 'tận răng' không cần hoàn trả của một hệ thống khổng lồ 14 nước XHCN, thật sự tuyệt vọng khi người bạn đồng minh chính yếu là Hoa kỳ đã tính đường 'vứt' bạn , 'rũ áo' ra đi ...


Khi sự thật lịch sử đã bạch hóa, một chuỗi thời gian 50 năm qua cùng nhiều chứng liệu cũng đủ cho thế nhân bao nỗi ngậm ngùi , tiếc hận, phẫn uất ... Dưới ánh mặt trời có gì giấu kín được lâu?


Một miền Nam chiến đấu trong cô đơn tuyệt vọng, cùng bao gièm pha từ nhiều thế lực phản chiến, đạo đức giả, và cái kết quả cuối cùng là không thể nào gượng nổi trong sự phản bội trớ trêu!


Lịch sử sang trang, thật giả phân minh rồi ...nhưng có những bức thư giờ đây đọc lại chúng ta vẫn thấy có những niềm tin, những ngôn ngữ còn giữ bao truyền thống tốt đẹp VN xưa truyền lại...vẫn tin bạn , vẫn lịch sự với đồng minh dù họ có bạc đến đâu ...dù Quốc hội Hoa Kỳ vẫn 'im lặng' để cho hải quân Trung cộng nuốt gọn đảo Hoàng Sa của  VNCH vào tháng 1/1974...


  Bức điện thư sau đây cùng hình ảnh điện thư của tt Nguyễn văn Thiệu khẩn gửi tt Hoa kỳ Gerald Ford những ngày cuối cùng khi VNCH trong cơn hấp hối ...


TRANSLATION: ĐHL 
23/3/2015

edition 16/12/2021 mùa Covid-19




==================================

NGUYỄN VĂN THIỆU
TỔNG THỐNG VIỆT NAM CỘNG HÒA



   Thưa Tổng Thống 


Tôi rất vui lòng khi nhận được lá thư của ngài gửi ngày 10/8/1974 đã hâm nóng lại các ước muốn của tôi về sự thực hiện toàn vẹn công việc mà ngài sẽ làm , đó là điều không những quan yếu nhất cho nước Mỹ mà còn cho tất cả phần còn lại trên thế giới này.


   Cùng với nỗ lực tuyệt vời của phía ngài, chúng ta đã vượt qua chặng đường gian nan suốt hai mươi năm qua. Trong hành trình lịch sử này, quá nhiều thanh niên hai nước chúng ta đã hi sinh cuộc đời của họ và họ đáng được thấy những hi sinh cao quý không là những việc cống hiến vô ích . Điều này cũng có ý nghĩa rằng cái quyền thiêng liêng nhất của nhân dân miền Nam Việt Nam tự quyết định vận mạng mình đáng được tôn trọng.


   Trong nỗ lực cao quý này, tôi cam đoan với ngài rằng Chính phủ VNCH đã làm hết sức mình để tôn trọng cùng bổ sung cho Thỏa Ước Ba Lê. Chướng ngại duy nhất cho hòa bình, cho một giải pháp chính trị của vấn đề VN, nằm ở thái độ hiếu chiến, bướng bỉnh của Bắc Việt là những người không bao giờ từ bỏ ý muốn xâm lăng miền Nam bằng võ lực. Để giải quyết chướng ngại đó, chúng ta phải cho phía CS biết rằng họ không thể có được hi vọng nào phá tan được ước muốn của người dân miền Nam hay phá hoại sự giúp đỡ của Hoa kỳ cho VNCH.


   Sự bảo đảm tái tục chính sách của nước Mỹ cho VN và viện trợ đầy đủ quân sự cùng kinh tế mà chúng tôi đang cần là điều rất cần thiết và có tác dụng. Tôi mạnh mẽ kỳ vọng vào những hành động sắp tới đây của Quốc Hội Mỹ sẽ cho phía CS biết đây là quyết tâm chung và lòng kiên quyết của chúng ta, điều này đang mang hòa bình lại mau hơn.


Trân trọng

TT Nguyễn văn Thiệu


ký tên


===============================

 translation by ĐHL 

source 

pdf 


https://www.fordlibrarymuseum.gov/library/document/0351/1555873.pdf

1 comment:

  1. sự thiếu thốn của QLVNCH chỉ có sĩ quan cấp nhỏ nhất là Trung Đội Trưởng mới thấm thía cho một quân đội trong ngày tàn cuộc chiến. Chốt trung đội thường nằm ngoài cùng nhưng trang bị từ mìn, lựu đạn, cho đến số đạn cá nhân đều thiếu và chưa có lần nào được bổ sung. Tôi một sq trung đội trưởng nằm chốt ngoài chỉ có một trái mìn claymore, và lựu đạn tại chốt một người tổi đa chỉ có 2 trái và 150 viên đạn M 16 Nếu đối phương đánh chốt ngoài của tôi thì xem như chưa tới 1/2 giờ là bị thanh toán Những kỷ niệm đời lính tiền phương không bao giờ tôi quên. Ra trường 2 năm chưa bao giờ tôi nhận được một bổ sung nào ...VNCH chỉ đầy đủ cho các đơn vị ưu tiên là tổng trừ bị và may lắm là các sư đoàn bộ binh có tiếng Các đơn vị nằm chốt tiền phương như Địa phương Quân đều thiếu thốn trang bị và quân số những sự thật này tôi chẳng bao giờ quên

    ReplyDelete

Friday, February 14, 2025

NHÂN LOẠI ĐANG TỰ HỦY LƯƠNG TRI DẦN HỒI TRONG THỜI ĐẠI FAKE NEWS VÀ TRÍ THÔNG MINH NHÂN TẠO

 


“It's easier to fool people than to convince them that they have been fooled.”

― Mark Twain


NHỮNG BÁO ĐỘNG CHẾT NGƯỜI TRONG THỜI ĐẠI KỸ THUẬT SỐ CÙNG SỰ TRÙM SÒ CỦA TRÍ THÔNG MINH NHÂN TẠO HIỆN NAY

Chào bạn đọc

BÁO ĐỘNG TRONG THỜI ĐẠI FAKE NEWS VÀ THỐNG LĨNH CỦA TẬP ĐOÀN TƯ BẢN ĐIỆN TOÁN


* THIÊN HẠ TIN VÀO TIN GIẢ NHIỀU HƠN

* SỬ DỤNG FAKE NEWS CÀNG CÓ CƠ HỘI CẦM ĐẦU XÃ HỘI

* CON NGƯỜI CÀNG CUỒNG TÍN DO CÁC PHƯƠNG TIỆN ĐIỆN TOÁN VÀ MẠNG XÃ HỘI NỞ RỘ ĐỀU KHẮP

* NHỮNG NHÂN VẬT GIAN TRÁ NHƯNG NỔI TIẾNG ĐỀU NHỜ VÀO ĐƯỢC CHE CHẮN VÀ TÂNG BỐC QUA PHƯƠNG TIỆN MẠNG XÃ HỘI

* CHÍNH KHÁCH DÙ LÀ TỔNG THỐNG SIÊU CƯỜNG HOA KỲ ĐÃ CHIẾN THẮNG NHỜ VÀO FAKE NEWS VÀ TIỀN BẠC CỦA TƯ BẢN TRUYỀN THÔNG

* YOUTUBERS CÀNG NỞ RỘ CÙNG PHÁT TRIỂN SỰ DỐI TRÁ DO ĐÓ LÀ NGHỀ HÁI RA ĐÔ LA

* CÁI ÁO KHÔNG LÀM NÊN BẬC CHÂN TU NHẤT LÀ NHỮNG SƯ GIẢ ĐƯỢC 'TUNG HÔ VẠN TUẾ" và PHẬT HÓA NHỜ VÀO YOUTUBERS



sức mạnh đô la riêng với VN đang thôi thúc hàng ngàn youtubers ngày đêm làm TIN hay THỜI SỰ giả dối để kiếm đô la. Từ biến một nhà sư thành PHẬT SỐNG cho đến những tin giả nội dung rẻ tiền và nhảm nhí tất cả chỉ để 'câu view' kiếm USD. Hiện nay youtuber tại VN lại là một NGHỀ KIẾM ĂN

Chỉ vài trăm triệu USD, Elon Musk đã thu tóm được Donald Trump một cách dễ dàng. Elon Musk hiện thực sự đang có uy quyền như là một tổng thống thứ hai đứng sau hậu trường tại Bạch Ốc



DÙ BẠN CÓ TRÌNH ĐỘ HỌC VẤN CHÍNH TRỊ CAO HAY TƯ DUY VỮNG NHƯNG TẤT CẢ ĐỀU BỊ ĐẮM CHÌM TRONG SỰ TẤN CÔNG TRIỀN MIÊN CỦA CÁC TẬP ĐOÀN SẢN XUẤT ĐIỆN TOÁN VÀ ĐIỆN TỬ, LỒNG TRONG CÁC CƠ CẤU MẠNG XÃ HỘI BAO TRÙM THẾ GIỚI.



NHỮNG THÀNH KIẾN CÀNG LÚC CÀNG ĐƯỢC ĐỊNH HÌNH THÀNH ĐỊNH KIẾN VỮNG CHẮC TRONG U MÊ VÀ SAI LẠC DO MẠNG XÃ HỘI NHƯ YOUTUBE, FB, X, INSTAGRAMS ... CHỨA ĐẦY CẠM BẪY ĐỘC HẠI CỦA FAKENEWS
HÀNG TỶ SINH LINH ĐÃ VÀ ĐANG BỊ TẨY NÃO DẦN HỒI BIẾN THÀNH HÀNG TỶ CON THIÊU THÂN TRONG THỜI ĐẠI KỸ THUẬT SỐ



LỢI NHUẬN KHỔNG LỒ HẾT SỨC TO LỚN KHÔNG ĐẾM HẾT CỦA CÁC TẬP ĐOÀN ĐIỆN TOÁN VÀ ĐIỆN TỬ VỀ MẠNG XÃ HỘI ĐANG CHIẾN THẮNG VÀ CHIẾM LĨNH LÒNG TIN CÙNG CUỒNG TÍN VÀO MẠNG ĐIỆN TỬ.

SỨC MẠNH CỦA CÁC TẬP ĐOÀN ĐIỆN TOÁN, ĐIỆN TỬ CÙNG MẠNG XÃ HỘI ĐANG KẾT HỢP VỚI NHAU CHIẾM LĨNH SỨC MẠNH CHÍNH TRỊ CỦA MỸ, CÓ KHẢ NĂNG HẠ THỦ VÀ CẦM ĐẦU SIÊU CƯỜNG MỸ QUỐC CŨNG NHƯ CÁC CHÍNH PHỦ TÂY PHƯƠNG.

SỰ THẬT ĐÁNG SỢ DO HIỆN NAY SIÊU CƯỜNG MỸ QUỐC ĐANG NẰM TRONG TAY CÁC TỶ PHỦ HÀNG ĐẦU THẾ GIỚI NHƯ GOOGLE, FACEBOOK, X ...DƯỚI BÀN TAY ĐIỀU ĐỘNG CỦA ELON MUSK
CHÍNH TRỊ HOA KỲ VÀ KỂ CẢ CÁC NƯỚC ĐỘC TÀI CŨNG KHÔNG QUA ĐƯỢC SỰ KHUYNH LOÁT TỪ CÁC TẬP ĐOÀN TƯ BẢN TRUYỀN THÔNG NÓI TRÊN.

HẬU QUẢ CỦA THẾ GIỚI HIỆN ĐẠI KHI CÁC MA ĐẦU MAN TRÁ ĐANG CHIẾN THẮNG, CÁC NHÂN VẬT NỔI TIẾNG NHƯNG ĐỀU GIAN TRÁ DO ĐƯỢC CỘNG ĐỒNG ĐANG BỊ MẠNG XÃ HỘI DẪN ĐƯỜNG SAI LỆCH TỪNG GIỜ TỪNG NGÀY QUA SỨC MẠNH CỦA TRUYỀN THÔNG HAY NẰM TRONG MẠNG INTERNET TOÀN CẦU
As the world witnesses unprecedented growth in artificial intelligence (AI) technologies, it's essential to consider the potential risks and challenges associated with their widespread adoption

SỰ CUỒNG TÍN U MÊ CÀNG LÚC CÀNG NHIỀU VÀ SÂU ĐẶM TỪ SỨC MẠNH CỘNG HƯỞNG CỦA TRÍ THÔNG MINH NHÂN TẠO -AI- ĐANG ĐẨY CHÂN LÝ XUỐNG HỐ SÂU ĐỊA NGỤC. CON NGƯỜI CÀNG LÚC CÀNG TIN VÀO FAKE NEWS HƠN VÀ NHỮNG CHÍNH TRỊ GIA HAY CÁC TAY TỔ XÃ HỘI AI ỨNG DỤNG FAKE NEWS CÀNG NHIỀU THÌ SẼ CHIẾN THẮNG NHIỀU HƠN?

TRONG THỜI ĐẠI KỸ THUẬT SỐ HÔM NAY CHÂN LÝ BỊ THOÁI HÓA DẦN HỒI
MA VƯƠNG ĐÃ XUẤT HIỆN ĐỒNG LOẠT ĐƯA NHÂN LOẠI VÀO CON ĐƯỜNG TỰ HỦY./.

Đinh hoa Lư 14/2/2025

Thursday, February 13, 2025

50 NĂM NHỚ MÙA XUÂN TRÊN ĐỈNH CAO QUÊ HƯƠNG

   1975  MÙA XUÂN TRÊN ĐỈNH QUÊ HƯƠNG


Tôi trở lại vùng hành quân vùng xa xôi đá sỏi biết buồnBa tháng hậu phương yên bình tuy vết thương chưa lành hẳnTôi lại đi giữa lạnh sang ĐôngĐời tôi chinh chiến lâu năm, yêu lúc băng rừng như mộng tình nhân...

(Mùa Xuân Lá Khô/ Trần thiện Thanh)

***


ĐỘNG ÔNG DO 

    Mấy tháng cuối thu 1974 cả tiểu đoàn đau "rạt gáo"  do một chứng sốt tràn lan một cách lạ kỳ trên vùng Động Ô Đô. Lính bị bệnh cáng về hậu cứ càng lúc càng nhiều. Từ đó quân số Tiểu Đoàn 105 thiếu hụt trầm trọng. Trung đội tôi chỉ còn khoảng hơn hai mươi người. Tính theo đơn vị nhỏ nhất là tiểu đội đôi khi còn ba, bốn người thôi. Thiếu quân như thế, làm sao gác giặc? Hằng đêm chúng tôi phải thay phiên gác tới hai ca. Ca một từ 6 tới 8 giờ tối thì ca hai từ 4 tới 6 giờ sáng...  Sốt rét và thiếu ngủ và thiếu cả cái ăn làm lính càng yếu sức thêm. Tôi tuy là trung đội trưởng nhưng chỉ khỏi gác khi quân số đầy đủ. Tình hình sốt lan tràn toàn vùng Ông Đô, nơi nào cũng thiếu lính không riêng gì trung đội tôi.

Trước khi kể lại chuyện xưa, chuyện một "Mùa Xuân Lá Khô" một đề bài do người viết cảm hứng từ bản nhạc của NS Trần thiện Thanh, tôi cũng đính chính một chút về cái tên "Động Ông Đô" thật ra ngày trước người Quảng Trị mình gọi là "Độn Ôn Do" mà tiếng "Do" người Mỹ đọc trên bản đồ là "Đô" và sau này các đơn vị QLVNCH thì theo vậy mà gọi. Chỉ có một lần ngày xưa còn nhỏ tôi thường nghe người làng Nại Cửu như cậu Võ Thế Hòa (Dâu) thường bàn tán nhau "chèo đò lên Trấm lên độn Ôn Do" kiếm củi...




 Tác giả vốn đã ốm, vướng sốt nên càng lúc càng gầy rọc đi. Đêm đêm trong người mãi sốt ngầm, tóc rụng nhiều. Tôi vẫn bám chốt, vẫn gác 2 ca hàng đêm. Quân số càng lúc càng thưa do lính khai bệnh về hậu cứ. Phần tôi dù cố gắng chi rồi cũng 'chống gậy' theo xe tiếp tế tiểu đoàn về Bệnh Xá Tiểu Khu.

Nói ra thì nghe khá lạ lùng? sao lại "chống gậy" lúc mới 21 tuổi đời? Số là sốt quá, tôi mắt lúc nào cũng hoa lên, cảm giác sẵn sàng nôn ói?  Hơn hai tháng trời không có chất gì trong người. lại phải canh chốt, thức ngủ thì làm sao không chống gậy được?


Tiểu Khu QT đóng tại cồn cát Diên Sanh. Lúc này ông Trung tá Đỗ Kỳ làm Tiểu Khu Trưởng. Vào năm sau Ông Kỳ lên đại tá- là "dân" TQLC thì họ biết tin còn chúng tôi ở trên núi chẳng nghe tin này. Thật ra ông Đỗ Kỳ ít được người Quảng Trị biết nhiều. Đại Tá Đỗ Kỳ làm TK Trưởng do cả sư đoàn TQLC đóng tại QT là chuyện hợp lý.

Trở lại chuyện tôi, được về nằm bệnh xá Tiểu Khu nhưng để lại phía sau một trung đội thiếu quân số, thiếu mọi thứ...những anh em khác đau quá về trước tôi. Có gắng chi cũng đến phiên người trung đội trưởng, con vi trùng bệnh chẳng chừa một ai. Tôi là người bệnh chống gậy về sau cùng. Ngày đó quả thật người tôi trông ốm quá người quen chẳng nhận ra, gặp tôi ai cũng thảng thốt:

`    -Ui chao ơi ! mi đó Phúc?

 Người nhà của Trần Tài, người bạn cùng xóm Cửa Hậu, thôn Đệ Tứ, thành Phố Quảng trị trước đây bất ngờ gặp lại tôi, ai cũng động lòng thương cảm thốt lên như vậy. Bác Cai Trà, mạ Tài hay anh Tài, tất cả gia đình người bạn này đều ở vùng đất lúc đó được gọi là KHU THỊ TỨ, trước mặt Tiểu Khu. Cả một vùng đóng trên cồn cát Diên Sanh. Bà con cố cựu đều là dân THỊ XÃ năm xưa. Người cùng xóm cũ, quả thật ai cũng ái ngại, thương cho tôi hoàn cảnh xa gia đình cha mẹ. Nhà tôi tất cả đều di dân vào nam rồi.











Em Gái Hậu Phương & Tiểu Đoàn 105 TKQT tại Cầu Ba Bến 1969 (2 đại úy Lê kim Chung và Trần quang Hiền người giữa) Thời gian này tác giả chưa ra đơn vị 


 Lúc nằm bệnh ở đây tôi biết có Ông Đại Uý Quân Y Hoàng Trọng Mộng làm trưởng Bệnh Xá. Tôi biết ông bác sĩ Mộng do Ông là "người tình" của dì tôi. Khi hai người có đứa con gái tên Hoàng thị Mộng Hằng thì dì tôi và gia đình đã ra đi theo chương trình Khẩn Hoang Lập Ấp.  Đứa con gái dì tôi nay ở Trị An, sau này cũng liên lạc được với cha mình.  Ông Hoàng trọng Mộng sau 1975 được tái hành nghề bác sĩ tại Sài Gòn cho đến khoảng gần năm 2020 thì mất.  Ngày đó nằm bệnh xá, ông Mộng có xuống thăm thương bệnh binh. Thật tâm tôi chẳng muốn nói hay nhìn quen biết làm chi. Tôi về nằm bệnh ở đây là hợp lý chẳng cần "thân quen hay xin xỏ" ai nữa. Nhìn người tôi lúc đó- ốm tong teo, xanh xao do sốt rét, thiếu ăn, mất ngủ như rứa thì ai mà không cho nằm viện?

Nằm tại Bệnh Xá được năm mươi lăm ngày, tôi dần hồi khỏe người vui vẻ trở lại. Ngày ngày vào câu lạc bộ tiểu khu, vui quá nói chuyện huyên thiên đến nổi có bà ngoại mẹ người chủ rầy la "sao ồn quá". Hết bệnh tôi cầm tờ giấy phép vào tận Mỹ Tho thăm gia đình. 

Tôi có ghé Bình Tuy thăm bà con ở Động Đền. Động Đền là một cái tên của một vùng chứ không phải tên thôn hay tên xã nào cả. Động Đền là một vùng từ múi đầu của tỉnh lộ 55 chạy đến chân dốc xã Tân Sơn thuộc Quận Hàm Tân, Bình Tuy hồi đó.

 Người QT năm 1974 đã vào Bình Tuy hơn một nửa, chỉ một phần ba hồi cư về lại QT thôi. Tiểu Khu QT cũng chia đôi để đi theo Chương Trình Khẩn Hoang LẬP ẤP. 

Tôi ghé thăm vùng đất mới Động Đền vỏn vẹn hai ngày nhưng nhiều ấn tượng. Hình ảnh những cánh rừng mới bị chặt hạ ngổn ngang trên vùng đất cao xã Tân Sơn. Có mấy cái quán tranh bán cà phê nho nhỏ trước cái chợ có tên Động Đền. Những mái nhà tôn xi măng và tranh xen kẽ. Đi đâu cũng là người là người QT. Bà con gần nhau, đùm bọc nhau mà sống. Năm này chỉ có bà con ngoại tôi ở đây. Dì kế mẹ tôi có mở cái quán cà phê cũng lợp tranh tại chợ Động Đền. Cái quán ngó qua con đường tỉnh lộ 55 là quán tiết canh. Mệ bán tiết canh một thời nổi tiếng tiết canh ở chợ Sãi QT trước 1972. Nay mệ mở quán, bà con đặt cho cái tên là "Quán Mệ Tiết Canh". Năm 1974 người QT Khẩn Hoang Lập Ấp vào đây, than củi bán mua còn tấp nập. Cà phê bán cũng đắt khách do người dân còn trợ cấp, còn tiền làm than rồi đất đai mới khai hoang nông sản dồi dào. Trường học như tư thục Thanh Linh do Linh mục Nguyễn vân Nam làm hiệu trưởng. Bên cạnh đó trường học công do chương trình Khẩn Hoang Lập ấp BS Phan Quang Đán tài trợ mở mang từ Động Đền cho đến các xã trên cao như Sơn Mỹ đều được xây bằng xi măng lợp tôn vững chắc...

Gia đình ba mẹ tôi một năm sau tức là sau 1975 mới giã từ Mỹ Tho để về Động Đền. 

Hết phép mười lăm ngày, tôi ra lại miền trung  đúng vào dịp Noel 1974. Trước khi lên núi lại, tôi có hai ba ngày, lẩn quẩn về  thăm xã Hải Thọ thăm nhà mợ tôi. Cậu Võ Hoa tôi làm Phòng Ba/ TKQT và mợ tôi cũng là người Diên Sanh. Nhà mợ Lành gần ngã ba vào Chợ Diên Sanh. Vùng này một thời ai cũng biết người anh của mợ tôi. Anh ấy tên Xíu; người to con vạm vở, sức mạnh vô cùng. Sau này anh mất sớm.

 Ngày đó tôi dắt đứa em gái, con đầu của cậu mợ tôi- Võ thị Sớm Hồng- mới hai, ba tuổi đi vào Chợ Diên Sanh. Ai cũng ngỡ ngàng: 

-A Ôn Ch. Úy có con, mà răng còn trẻ dữ rứa?

 Ra trường vào cuối tháng 11 năm 1973, tôi đúng hai mươi tuổi đời, còn độc thân. Chuyện lập gia đình quả là xa vời, thật lòng tôi chưa bao giờ nghĩ đến.  Ngày đầu tiên trong đời binh nghiệp, từ Quân Trường Đống Đế tôi là người đầu tiên trong khóa  tình nguyện chọn về lại quê hương Quảng Trị. Cả khóa đứa nào cũng vỗ tay cho là 'anh hùng'? tôi đâu phải là anh hùng, do tôi chỉ muốn về lại quê hương mà thôi.

 Những ngày trình diện đơn vị mới là mùa Giáng Sinh 1973. Đúng một năm sau, mùa giáng sinh 1974, tôi đi phép bệnh và ra lại TKQT trả phép. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đi phép đơn vị. Một cái phép "bất đắc dĩ" do nằm bệnh non 2 tháng mà có.  Tôi vào nam xong ra lại Đà Nẵng thăm cậu tôi- Đại Úy Võ Bình, binh chủng Lôi Hổ đang đóng tại Sơn Trà. Quà cậu tôi cho là quả lựu đạn mini nhỏ xíu bằng trái cau, bỏ túi phòng thân. Tại sao tôi gọi là "quà" do thứ lựu đạn nhỏ xíu đó chỉ có "dân biệt kích nhảy toán" hay "bóng ma biên giới" mới có, binh chủng khác không bao giờ được cấp phát.

Khác với năm 1973, vào Giáng Sinh năm 1974 người QT tại Hòa Khánh và Non Nước đã hồi cư hay di dân vào nam hết. Các trại tạm cư tại Đà Nẵng không còn. Tôi giã từ Đà Nẵng, vội về lại Diên Sanh.

trường TH Nguyễn Hoàng và khu Thị tứ  1973


THỊ TỨ BUỒN HIU DIÊN SANH 1974

Tôi chưa vô gấp Tiểu Khu, lại lên Khu Thị Tứ Diên Sanh. Khu Thị Tứ lập ngay trước mặt Tiểu Khu QT. Tôi đi  thăm bà con lối xóm mới hồi cư, tức là đã giã ừ vùng tạm dung Đà Nẵng từ mùa hè 1972 cho đến cuối năm 1973. Nhà người bạn trong xóm Cửa Hậu năm xưa tức là nhà Trần Tài là nơi người kể chuyện phải tìm đến trước tiên. Tài là con út của ôn mệ Cai Trà, Phường Đệ Tứ QT cũ.  Tôi vào nhà Tài. Lúc này còn gặp mẹ Tài. Gạo hồi cư 6 tháng cũng vừa hết. Bà con sống nhờ vào đồng lương lính hay công chức quá eo hẹp không biết làm sao sống trên cồn cát trắng phau? Có thể bà con giờ này ai còn sống cũng có thể quên những ngày 'cơ khổ' lúc hồi cư? Gạo thiếu củi hết? những cồn cát bới tung hết rễ sim mốc làm chất đốt, nhưng rồi dần dà cũng cạn kiệt? Đời sống phải giảm thiểu từ ba bữa ăn trở thành hai bữa ăn tức là lúc 10 giờ sáng và 4 giờ chiều. Đó là chương trình hồi cư thì chỉ biết là hồi cư nhưng sống ra sao thì không ai tính trước cho người trở về Khu Thị Tứ Diên Sanh.

TKQT và khu Thị Tứ Hải Lăng 1973


Đó là những gì gọi là đời sống bà con cố cựu của tôi khi tôi về đơn vị. Vào hậu cứ Tiểu Đoàn 105 chờ xe tiếp tế lên núi để đi theo. Tôi không đợi quá lâu vì mỗi tháng đều có ba chuyến tiếp tế lên đơn vị.

TRỞ VỀ ĐƠN VỊ


Tôi đã quen rồi chuyện đi và quen xa ánh đèn phố thị.Nên dẫu mùa Xuân đơn vị không bánh ngonKhông rượu quý, tôi nào nghe thấy lạnh trong tôiChỉ thương em gái quê hương trong sớm Xuân hồng thiếu hẳn người thươngEm hỡi em khi chiến chinh dài xa nhau từng ngày và xa cả Xuân nay
 (nhạc Mùa Xuân Lá Khô)

Chiếc GMC của tiểu đoàn 105 ì ạch mò quanh co theo con đường sơn đạo lên hướng Ô Do phải mất gần nửa ngày. Tất cả mạch sống của mấy tiểu đoàn hướng núi đều nhờ vào sơn đạo này. Làm gì có máy bay vào lúc này hoạ chăng TQLC còn may ra. Lính Địa thì mong chờ vào hai bàn chân và mấy chiếc GMC của TK tuy cũ kỹ nhưng là người tiếp vận đắc lực cùng trung thành nhất.


              CĂN CỨ ĐÔNG Ô ĐÔ 



Men theo những triền tranh tôi về chốt trung đội. Anh em gặp nhau mừng vui hỉ hả như thể người thân vừa về lại  nhà. Tội nghiệp tôi chẳng có quà gì cho anh em ở lại. Đi bệnh viện về có gì đâu ngoài cái thân  ốm "còm nhom" đó thôi.

Trung đội phó tên Thản suýt xoa kể cho tôi nghe chuyện đêm kia khi nghe quả lựu đạn gài dưới chân đồi phát nổ ra sao? Tất cả Trung đội lên đạn sẵn sàng, tưởng sắp bị đánh?

 Đó là một đêm vắng mặt tôi, người trung đội trưởng. Sáng dậy một người bò xuống chốt. Té ra con mang bị vướng lựu đạn chết oan. Được mười mấy ký thịt- chất tươi đàng hoàng.  

"Tiếc quá không có mặt ch. uý liên hoan một trận cho đả"


Trung đội phó Thản vừa kể vừa phân trần. Phó Thản  vác sang đại đội trưởng Lê Kim Chung một cái đùi sau, còn chia cho 2 chốt tiểu đội kia...

-Vừa xong thì chuẩn uý lên...

Tôi không nhớ có cám ơn tấm lòng anh em trung đội hay không?  chỉ tiếc là chưa thưởng thức hương vị thịt mang ra sao? xưa tôi hay nghe "Mang lạc là mác làng" không biết lành hay dữ?

Nói đúng ra ở chốn núi rừng có nhiều đêm tôi hay nghe mang 'tác', nhưng sau đó chẳng có gì lạ cả. Động trời thì mang tác chẳng có điềm xấu gì cả.

***

Trời sắp đón xuân 1975 hay cái tết đầu tiên tôi đón xuân trên miệt núi. Có những đêm đứng gác trên đỉnh cạnh nguồn con Sông Nhùng , nhìn về hướng đồng bằng tôi thấy rõ những mảng ánh sáng đèn điện phía Khu Thị Tứ Diên Sanh mà nhớ bà con dưới đó. Đứng gác rồi nhớ Tết 1974, cái tết đầu tiên tôi ra đơn vị.  Thời gian đó, đơn vị tôi đang đóng ở cầu Ba Bến lúc tôi mới ra trình diện đơn vị- Tiểu Đoàn 105 đang đóng ở cầu Ba Bến. Về đại đội, người viết còn nhớ được đại Úy Lê Kim Chung cho giữ cái cầu Tham Triều. Nhớ làm sao những ngày mưa phùn rả rích, tôi ngồi bó gối trong cái hầm bên cống Tham Triều mà nhớ gia đình ba mẹ anh em đang ở tận trong nam.

Giờ thì Xuân 1975 về rồi. Ban ngày từ chóp núi, tôi ngắm về đồng bằng. Dưới tầm mắt tôi là cả một mãng mù sương. Ngày nào quang đãng, hướng mắt về Diên Sanh tôi thấy rõ những viền cát trắng. Những lúc trời thật trong tôi còn nhìn thấy mép đại dương xanh ngọc bích.

Ban ngày chúng tôi có thú vui là đánh bài xẹp. Bài xẹp gần giống bài tứ sắc. Đó là cái thú tiêu khiển cho đời lính đóng chốt ở đây. Radio nghe riết cũng hết pin mà hết pin thì khó lòng mua được ngoại trừ dùng lại những cục pin cũ của máy PRC 25 tức là máy truyền tin của trung đội. 

Tất cả đều thiếu thốn. Mười ngày mới có một chuyến xe tiếp tế phải tới đỉnh Ông Đô nhận hàng do xe không thể bò tới chốt của từng đại đội được. Từ chốt trung đội tôi có thể men theo đồi tranh đi tắt bằng con đường tự mở để tới chốt đại đội 'ký sổ'. 

Ký sổ có nghĩa là mua thiếu hàng tại chốt đại đội. Nào kẹo đậu phụng nào sữa ông thọ cộng với bột bích chi nào thuốc hút .. những thứ này không thể thiếu. 

Nước uống thì vác ống đạn bò xuống chân núi để lấy nước khe. Đoạn đường nguy hiểm và hồi hộp, nhưng không có nước thì xem như ngồi trên chóp núi mà chết khát thôi. 
Dù nguy  nan cũng phải chia phiên vác ống đạn mò xuống khe lấy nước. Bên chốt kia, có người đi xuống lấy nước bị mất tích luôn? Hạ Sĩ Hoát (hoác?) xuống khe Trai lấy nước, không về? Sau này khi ở tù tại Trại Ái Tử, chúng tôi đi chợ mua rau tại chợ Đông Hà, bạn tù cho hay hạ sĩ Hoát làm phu kéo xe tại chợ Đông Hà. Thì ra ngày đó ông Hoác bị phía bên kia bắt cóc chứ không phải cọp vồ mất xác.


Đủ thứ nghi ngại cho căn bệnh sốt tại miền núi Ông Đô vào thời gian này: co thể do thuốc khai quang, có thể do muỗi vì sao nguyên nhân nào không quan trọng. Chuyện đáng lo là quân số quá thiếu, tiếp vận quá nghèo? 

***

Chuyện đời lính là vậy, còn 'cái mạng' để ngày ngày ngắm cảnh trời trăng mây nước, kể ra cũng còn may lắm.


Một con sông nhỏ, một khám phá lý thú đối với riêng tôi khi dò trong bản đồ vùng tôi đóng quân. Nó mang tên là "SÔNG NHÙNG'. Ngày xưa tôi  quen gọi là "Nhồng'. Cầu Nhồng là cái tên tôi không quên. Thời lớp nhì lớp nhất tôi hay vào Diên Sanh, xe phải qua Cầu Nhồng. Hồi này con đường Quốc Lộ 1 vào Diên Sanh phải qua Hải Thượng tức là con đường cũ. Qua Cầu Nhồng rồi mới đến Cồn Dê trước khi đến Diên Sanh tức là Xã Hải Thọ. 

Huyền thoại về Cầu Nhồng, thời nhỏ tôi chưa quên: người ta kể rằng: thời Pháp qua Cầu Nhồng hay có ma có khi nó xui cho tài xế thấy cả "hai cầu Nhồng" trước mắt và lái tòm xuống sông? Đó là chuyện ma thời xưa khi còn Pháp hay tôi chưa ra đời.  Rồi ba năm 1963-65 khi ba tôi làm tại Chi CA Hải Lăng, người hay lái xe vào Cầu Nhồng.xong đi lên một đoạn ném lựu đạn bắt cá. Có hôm bắt được con cá tràu quá lớn. Con cá nằm sau xe,  khoanh lại to gần bằng cái bánh xe hơi ? 

Hôm nay, Cầu Nhồng có thể đã vào quên lãng khi QL 1 đổi hướng từ Ngã Ba Long Hưng qua Cầu Dài vào tuốt Mỹ Chánh không qua Diên Sanh nữa. Từ thời có con đường mới nối QT tới tận Mỹ Chánh, khi không Diên Sanh trở thành "Thị Trấn Đìu Hìu"!



hơn 40 năm sau Sông Nhùng sạt lở  khiến nhiều căn nhà của người dân nứt nẻ, có nguy cơ đổ sật bất cứ lúc nào (Baomoi.com 12/2017)

Tôi cảm thấy thú vị với hai chữ Sông Nhùng để ngày ngày ngắm nó uốn éo lượn lờ dưới chân núi. Tiếng là sông nhưng chỉ là con suối dài, nước chảy còn mạnh qua nhiều nơi tung nước trắng xoá. Sông và thảm rừng dưới xa, hợp với nhau trông chẳng khác chi một bức tranh thủy mạc. 

***

Đời lính và quê hương đôi lúc tình cảm phát sinh là những lúc lặng ngắm non sông. Năm 1974, chính xác hơn là hè 1974 khi tiểu đoàn chúng tôi rời Ba Bến, chuyển quân về mạn biển hoán đổi Tiểu Đoàn 120. Mấy tháng đóng ở đây, khi lắng tai nghe sóng trùng dương dội vào bờ cát hoang vu cùng ngắm biển trời bao la, tôi cảm thấy tình cảm đối với quê hương dâng trào trong gió lộng. Tiếp nối, đơn vị lại hoán chuyển lên vùng núi. Tôi lại có dịp đứng trên đỉnh cao, trông xuống một dòng sông nhỏ đang lượn lờ uốn khúc. Chính lúc này, tôi mới nhận chân ra quê hương sao đẹp quá, hồn thiêng sông núi ngàn đời mãi xanh!

 Xuân 1975 sắp tới rồi, chỉ hai ba hôm nữa thôi. Một buổi trưa im vắng, tôi lại đứng trên đồi cao.  Quanh tôi toàn là những đám  rừng tranh bạt ngàn. Xuân đơn vị không một sắc hoa đó là điều chắc chắn. Màu xanh của lá màu áo ô liu thay hoa màu tết. Quà tết hậu phương, bánh chưng bánh ú từ Diên Sanh, hậu cứ Tiểu Khu đang được gửi lên.  

Đúng năm muơi mùa xuân qua rồi, nhưng lòng tôi vẫn nhớ mãi mùa xuân của MỘT CHÍN BẢY LĂM. Từ mùa xuân đó những người lính VNCH vĩnh viễn chẳng còn cơ hội nào đứng trên đỉnh cao để chiêm ngưỡng cảnh đẹp non sông núi rừng hùng vĩ. Mùa xuân biên giới hay "mùa xuân lá khô" thật sự trôi nhanh về miền dĩ vãng; nhưng ĐÓA HOA QUÊ HƯƠNG vẫn thắm mãi trong lòng người bao người con xa xứ. Cứ độ tết đến xuân về nơi chân trời góc bể, vẫn còn nhiều người lính già xa quê còn ngồi vọng NHỚ đến một thời cống hiến, bên chiến hào xưa rồi chợt dâng lên nỗi hoang lạnh tâm hồn ./.

edition by ĐHL 


Wednesday, February 12, 2025

50 NĂM LỠ HẸN KHÔNG VỀ

 

VĨNH BIỆT TRƯỜNG SƠN



ĐỘNG ÔNG DO XUÂN 1975

Nếu chiều nay lỡ hẹn không về.
Thì Xuân năm nay Xuân sẽ buồn.
Sẽ buồn hơn mấy cội mai già.
và mùa Xuân quên mặc áo mới...
(Anh Việt Thu)

***

    Quà cho lính tiền phương chỉ đơn sơ, vài cặp bánh chưng, vài chiếc bánh ú tượng trưng cho hương vị xuân dân tộc nhưng tụi mình cảm động biết bao! Dân hồi cư, không còn trợ cấp, đa số sống nhờ vào đồng lương hạn hẹp khó khăn hay người làm ruộng chỉ vài ba miếng đất nhưng tấm lòng hậu phương, tình cảm cho lính tiền đồn, bà con không bao giờ phai nhạt. 

Những người lính nhớ làm sao mấy cặp bánh ú đơn sơ nhưng lại đầy ắp tình cảm. Chút quà lên núi đã sưởi ấm lòng người lính tiền phương.  Quà hậu phương chia đều cho từng tiểu đội. Bên hầm chiến đấu, hay cạnh giao thông hào, vài ba miếng lá chuối, những cái bánh tết lính vừa ăn xong. Không ai vứt đi xa như muốn giữ lại chút hình ảnh tết từ gia đình, những người thân yêu dưới kia ngày xuân đang nhớ lính.


Lính cầm súng ngồi cạnh giao thông hào, anh chợt nhớ ngày xưa. Cuối năm chờ tết, cả nhà cạnh bếp lửa hồng, bên nồi bánh chưng xanh bốc khói trong đêm trừ tịch. Ôi khung trời kỷ niệm ngày nào gợi lại trong tâm tư người lính. Rồi lính thật xúc động khi chia cho nhau mấy cái bánh ú từ đồng bằng gửi lên. Chiếc xe đơn vị mới trở về lại hậu cứ tại Diên Sanh ngày hôm qua. Trên đỉnh cao, người lính còn cố trông theo một làn bụi đỏ cuộn mờ sau chiếc GMC,đang chạy  vòng vèo theo con đường sơn đạo rồi khuất dạng sau mảng đồi xa xa.




 Xin cám ơn những tấm lòng vàng, xin cám ơn cám ơn tình cảm thắm thiết hậu phương thương mến. Trên đỉnh quê hương dù người lính  đón Tết bằng những túi gạo sấy, ít lon thịt heo nấu loãng thế mà tụi mình vẫn khắn khít biết bao. Chiều ba mươi Tết có vài đứa bò lên chóp cao kiếm ra một bao đầy rau má, về chốt chia nhau để có thêm chút nào đó chất tươi. Tụi mình vẫn quen rồi, không than van, không buồn phiền. Lính tiền đồn, chấp nhận lâu rồi, đơn sơ bình dị.  


Xuân về rồi. Làm sao quên được phút giây trừ tịch của năm Một Chín Bảy Lăm. Giây phút chuyển mình năm cũ và mới; nhưng phút giây đó ai có ngờ đâu là đó là lần trừ tịch cuối cùng của đời lính chiến VNCH và rồi sẽ không bao giờ có lại trên đỉnh cao quê hương một lần nào nữa. 
Xuân Một Chín Bảy Lăm đang về trên mọi nẻo đường đất nước. Không riêng một ai mà cho cả miền nam có một trừ tịch cuối cùng để rồi tức tưởi chia tay tiễn đưa một MÙA XUÂN CỘNG HÒA về miền dĩ vãng. 
Hẹn hò xa xưa còn nguyên tất cả.
Dành cho em tình yêu rất lạ.
Dù sao anh cũng về Mộng Xuân đã chín đỏ.
Bàn tay nâng niu hoa cúc.
Bàn tay hiu hắt giọt lệ đầy...

 Riêng trên đỉnh cao này, cũng như nhấp nhô những đỉnh cao bè bạn có những đứa như mình vẫn còn đang đối diện với những đồi tranh trải dài bất tận. Chiều về, lính lắng tai nghe tiếng con chi bìm bịp kêu buồn. Đêm về, anh cố căng mắt hướng về bóng tối của rừng khuya sâu thẳm. Có tiếng chim Từ Quy gọi đàn trong đêm, lính đợi ánh dương lên để biết mình đã qua một đêm vô sự. 

Em có nghe trời vào Xuân chưa.
Bên song từng giọt nắng vàng chợt lưa thưa.
Và mùa Xuân đó có em thì Xuân rất đẹp.
Anh không biết Xuân về lúc nào.
Lời tình đong đưa theo gió,
mình thương nhau mấy tuổi Xuân rồi (Nhạc)


Xuân quê hương đang về trên muôn nơi- người lính tiền đồn biết lắm, nhưng mùa xuân chưa về nơi đây- chốn núi rừng chưa ai nghĩ đến một mùa xuân.


Đối diện Động Tiên (295 met) -những ngày cuối cùng
vòng tròn đánh dấu điểm đóng quân cuối cùng của tác giả trong nghiệp lính ngày 17/3/1975

dấu vòng tròn là chốt cuối cùng đối diện Động Tiên 295 mét, ngày cuối cùng là ngày 17/3/1975



Xuân 1975 - mùa xuân cuối cùng của người lính VNCH 

Sau Tết đơn vị mình lại được lệnh di chuyển xa thêm, mặt trước động Ông Do, đối diện với Động Tiên, trong bản đồ cao hơn đỉnh Tiểu đoàn 105 hai mươi mét. Trung đội mình là tiền đồn cho đại đội 2, xem như là chốt xa nhất, giáp với phía bên kia. Những ngày này nghe tin Ban Mê Thuột đã mất (10/3/1975), không khí càng căng thẳng thêm!

Ngày nào trời quang đãng, đứng dưới giao thông hào, mình ló đầu ngó về dưới kia qua khe Trai. Dòng Thạch Hãn lượn vòng qua Trấm, tạo thành khúc sông hình chữ U rồi  xuôi về An Đôn, Như Lệ.

Sông lặng lẽ trôi qua chiếc cầu Ga sụp đổ từ mùa hè 1972. Sông sẽ qua một thành phố năm xưa đổ nát, lau lách đìu hiu.

cổng trường Trung Học Nguyễn Hoàng

Sông có hỏi bao người năm cũ nay biền biệt phương nào? Sông thương cho một mái trường, sông khóc cho bao cuộc đời truân chuyên của người dân Quảng trị, "đất cày lên sỏi đá".  Máu và nước mắt quê hương như quyện vào nhau, dệt nên khúc sử bi ai, thống khổ! Thạch Giang như người cô đơn về ngang bến cũ, nay vắng chuyến đò ngang. Sông chợt ngậm ngùi cho phố xưa đổ nát. Ôi bao gạch đá hoang tàn cùng lau lách đìu hiu.

17/3/1975

Ai ngờ đâu! đây là ngày cuối cùng trên rặng Trường Sơn. Những toán lính âm thầm bỏ núi. Những toán quân có lệnh rút lui lần lượt mất dạng, khuất hút trong những mảng rừng tranh. Không gian lặng phắt, rừng núi như muốn 'nín thinh',  mọi vật đều im lìm đến rợn người!
 Một ngày lính không còn nghe được tiếng chim. Trời không gió, chẳng mây, từng trái tim, từng ý nghĩ, đồn đoán khô cứng đến nghẹt thở. Lính không còn biết đến những gì đang xảy ra phía đồng bằng, những nơi mà người lính giữ núi sắp về?

Tạm nghỉ trên đồi 90. Hai tiểu đoàn 105 và 122 gặp nhau. Người tiểu đoàn trưởng 122, anh Quang (Lê văn) người anh cùng xóm, một người anh hiền lành hiếu học. Sau mấy năm xa rời Quảng trị, hai anh em gặp nhau cùng màu áo lính. Một ngày xưa, anh Quang rất mến đứa em này, người lính trẻ nhớ sao nụ cười hiền hậu của một người anh.  Ai ngờ đâu lần gặp này lại vĩnh biệt chia xa.( Thiếu tá Lê văn Quang 2 tuần sau hi sinh tận Quảng Ngãi- những ngày tan tác)
 
Tiếp tục về lại đồng bằng, người lính bất chơt ngoái nhìn lại chóp núi phía sau lòng trào dâng niềm luyến lưu chốt cũ.

Núi rừng ơi, lính bỏ đi mà không lời từ tạ. Chợt ngậm ngùi, lính bỗng thốt lên:

TRƯỜNG SƠN ƠI ! TA XIN VĨNH BIỆT !

ĐHL

nhớ ngày vĩnh biệt Động Ông Do 17/3/ 1975 
edit 20/1/2024

Quân Bắc Việt chiếm đỉnh Ông Đô sau khi VNCH rút lui 

"TRẠM XÁ" TRONG TÙ

  KỶ NIỆM  "TRẠM XÁ" CỦA TÙ CẢI TẠO tại ÁI TỬ QT thân nhớ và biết ơn  BS Quân Y Hoàng thế Định Đinh hoa Lư   Tác giả bài này có dị...