Thursday, February 8, 2024

BUỔI CHỢ QUÊ NGHÈO NGÀY CUỐI NĂM

                       ÐỔI CẢ THIÊN THU

TIẾNG MẸ CƯỜI

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

Trần Trung Ðạo


    Chợ vùng tôi ở cách thị trấn La Gi không xa nhưng rõ ràng là hình ảnh một ngôi chợ quê không sai một mảy may nào. Đó là hình ảnh quen thuộc bao lâu nay mà người di dân Quảng Trị mình còn nhớ. Cũng ngôi đình xiêu vẹo ở giữa, vài sạp hàng tre, gỗ, ọp ẹp hai bên trên nền cát lợn cợn đầy rác.

Ngôi chợ quê đã gắn bó với cuộc đời mẹ tôi cho đến cuối đời. Một nơi tiếp nối chuỗi ngày cơ khổ, tháng ngày lận đận nắng sớm mưa chiều hắt hiu lên cái sạp hàng xiêu vẹo hay tấm ni lon trải vội trên nền cát của từng buổi chợ quê.

[IMG] 
hình ảnh một buổi chợ quê Cam Bình  gần 30 năm trước 

  Vốn liếng của mẹ tôi co dần đi theo những miệng ăn trong nhà.
  Trời vẫn gió ,vẫn cát... tung vào từng mớ thuốc rê, từng "ngảu" hột chè , vài ba gói vị tinh bột ngọt hay tiêu đen loại lép hột rẻ tiền ... Mẹ  còn lo làm sao có vài lon gạo cho trưa nay?
-Mớ cá đuối mạ um sẵn các con nhớ nghe!
  Càng trưa khách thưa dần.
   Chợ Sáng chuẩn bị tan cũng là lúc gió chướng vùng đất biển vẫn ào ào thổi. Những hạt cát bay vào mắt mẹ làm mắt mẹ mờ mau.  Tháng ngày lo lắng  cùng nỗi ê chề của gánh hàng nhà nghèo. Một thời làm không đủ sống và chẳng ai biết làm nghề gì ngoại trừ vào rừng đốt than làm rẫy?  Gió - cát bao năm mẹ quen rồi.  Mẹ quen từng cơn mỏi mệt hay bao ngày mẹ phải ngồi im chịu đưng. Cái buồn cái lo lớn nhất của mẹ  là làm sao nuôi sống gia đình và nỗi ray rứt theo từng câu năn nỉ với mối hàng, con buôn. Xế trưa mẹ về , ăn uống qua loa.  Có khi mẹ phải bới cho con trên rẫy với món gì ngon nhất. Con biết mẹ ưu tiên cho đứa con bao năm xa nhà. Rồi mẹ  lại sửa soạn gánh hàng cho kịp buổi chợ hôm. Cảnh chợ hôm cũng gió cát tung bay, lác đác vài ba miếng tranh che tạm. Khách quê rất ít, chỉ dành cho người lỡ bữa. Chợ hôm là nơi ngư dân có được vài con cá lẻ tẻ buổi chiều chạy vội vào đây kiếm vài ba đồng bạc. Lúc này có tiền ,người bán cá mới mua vài ba thứ cần dùng cho buổi kéo lưới ngày mai như vài đồng thuốc hút vài hào gia vị .. . Và lúc này mẹ  bỗng vui vì bán đươc hàng. 


   Đường về nhà lúc trời nổi cơn mưa, con đường đất biến thành con sông "thuỷ lợi" với những hố sâu lồi lõm đầy nước. Có những đoạn nước băng qua đường chảy xiết. Cảnh đường biến thành sông, lúc này hình bóng mẹ liêu xiêu, mò mẫm trong ánh sáng mập mờ. Trời tối hẳn mẹ  mới về đến nhà. Xóm quê những căn nhà tranh le lói ánh dầu. Con đường trong xóm đen như mực. Những cơn chớp loé lên trong đêm đó là lúc gánh hàng mẹ  về ngang ngõ. Niềm thương của mẹ dâng trào. Mẹ đã về với mái tranh  ấm cúng. Tiếng ểng ương kêu vang sau cơn mưa, tiếng quê buồn như cuộc đời của gia đình mẹ .

   Thân cò lặn lội gần xa, mẹ nuôi cả gia đình không chút quản công, không lời than vản. Cực khổ vẫn chưa buông tha cho mẹ, cuộc đời không chịu êm xuôi. Chịu đựng mòn mõi lâu ngày thận mẹ suy kiêt, viêm nhiễm . Từng cơn nhức buốt trong người cùng máu mủ nhưng thảm thay, mẹ vẫn cắn răng không nói không than ! Mẹ vẫn  im lìm, đòn gánh đè vai hai buổi chợ sớm chiều. Cái đòn gánh vẫn kẻo kẹt, dày xéo lên đôi vai gầy của mẹ. Đau trong thân mẹ vẫn lặng im. Hao mòn thân xác cho đến khi mẹ gục ngã và mẹ phải bị mất đi một trái thận trong người vì nó đã hư thối lâu ngày không còn cứu vãn!   


  Giờ thì mẹ vẫn ngồi đó, trước hiên nhà. Cây phượng xưa buông cành sắc đỏ mỗi hè về nay đã theo bóng Ba cùng về miền dĩ vãng. Chỉ còn lại mẹ bên bờ quạnh hiu, trắng phau hoài niệm chẳng còn chi. Tuổi già trí nhớ đã mất và hình ảnh con cũng đã 'bay xa' trong  trí nhớ mẹ .

   Đã bao mùa Vu lan trôi qua con thật đáng tội vì chưa viết lên được công ơn trời bể và lòng hi sinh vô bờ của mẹ. Càng xấu hổ tủi nhục khi phận làm con không làm sao gánh bớt cơn đau, nổi nhọc nhằn của mẹ hiền.  Con vẫn biết bao lá vàng theo lẽ đất trời sẽ thi nhau rơi rụng trước làn gió thổi, từng lớp người- từng thế hệ sẽ nối tiếp đi xa. Thời gian nối tiếp thời gian những chiếc tàu chia phôi sẽ đưa bao người thân yêu về miền quá khứ.  Nhưng mẹ ơi! trên sân ga chiều tiễn đưa nay mai đó con chưa có dịp  nói một lần ca tụng công ơn mẹ hiền. Buồn thay! giờ có nói có xưng tụng bao nhiêu thì mẹ giờ đây trí não đã lu mờ chẳng còn nhớ nhung hay phân biệt gì nữa? Nay con xin những dòng ray rứt của ăn năn con viết về mẹ  như lời sám hối, lời tri ân. Trời quê vẫn những làn gió chướng thổi về. Cảnh biển xưa sóng bạc đầu cát bụi tung bay vẫn còn... Nhưng Gió ơi xin gió thôi rung, hay là thổi nhẹ để con còn về bên mẹ nói lên những lời xưng tán công đức mẹ già như biển rộng sông dài... nói mấy cho vừa mẹ ơi!

 BUỔI CHỢ CAM BINH NGÀY CUỐI NĂM  1994

Hôm nay là ngày 30 tết nên buổi chợ quê Cam Bình đông đúc và náo nhiệt lạ thường. Mua bán sáng nay phần đông dành cho người đầu tắt mặt tối, làm lụng ruộng vườn rẫy bái, cho đến hôm nay mới còn cơ hội mua vài thứ về kịp cúng buổi chiều cuối cùng của một năm làm lụngGiới có tiền, có đời sống thoải mái hơn thì lo lắng vật phẩm thức ăn cúng kiếng mấy ngày trước rồi. 

Chợ hôm nay rực rở hẳn lên bởi những bó bông rẻ tiền, đơn điệu mới nhổ còn nguyên rễ, bó quanh vài ba miếng lá chuối xanh xanh.  Đây là bông bình dân dành cho người trong thôn  'quần thô áo vải', còn ít thì giờ mua nhanh vài thứ  lo  mâm cúng trong bữa chiều còn lại. Ngày 30 tết, dù cho tháng thiếu còn 29 ngày, ai cũng gọi chung một tiếng là "30 tết".

  Giờ mấy bác, mấy o mua vội vài chùm bông thọ, hoa cúc đơn sơ mộc mạc về nhà. Hình ảnh đông vui, đầm ấm, quyện lẫn hơi hám đồng quê đang bừng dậy trên nền cát, một vùng gần núi sát biển. Tiếng cười nói, trả giá, ôi biết bao tiếng nói cùng sắc màu quê huơng tưởng chừng không nhầm lẫn vào đâu được:

             -Bông ni mấy một chùm ri o?
            -Mấy ri ?
            -Răng mắt rứa ?
           -Dưa ni..hai ngàn một trấy bán khôn o?


   Nhiều chiếc nón lá nhấp nhô... người bán gánh dưa hấu loại nhỏ ngẩng lên, bán vội cho một o đem về chưng tạm, bác bán gánh bông cúc và thọ trồng từ vườn đất ẩm đem ra sáng nay cũng vừa gần hết. Mấy đôi gióng mây nhúc nhích. O  trên dốc vừa gánh xuống, đổ vội mấy thúng khoai tươi cho khách. Buổi chợ cuối năm của một vùng quê, ta có thể cho đó là hình ảnh những bó bông  "
xôn xao" lui tới... nào cúc Đà Lạt màu hồng tía, 
nào những chùm vạn thọ vàng rực rỡ hay thuợc dược hồng phớt,  người mua xong đưa cao tay vì sợ bông gãy, đi tới- lui, trông thêm vui mắt. Tôi tưởng chừng hôm nay là "buổi hội xuân" riêng cho người trong thôn làm lụng đầu tắt mặt tối, nương rẫy suốt năm cho đến sáng 30 mới ra buổi chợ.

   La Gi không xa; đó là chợ thành phố. Nhưng 
chợ thị thành chắc gì đã có không khí ấm cúng thân thuơng  như  tôi mục kích sáng nay. Dưới kia vật phẩm đắt tiền, mua sắm xa hoa, mứt bánh hảo hạng, hoa trái loại sang thì làm gì về đến chợ này? Hơn nữa, không khí sắm sanh nó đã diễn ra từ lâu. Không khéo người dưới phố đa số đã đủ trước đầu tháng chạp nên không còn háo hức nhiều nữa. 

 Buổi chợ cuối năm tại một vùng quê đầy màu sắc của những loài hoa tuy đơn sơ nhưng sao  gần gũi. Tất cả gom lại như chợt rộ lên một buổi sáng còn lại cuối cùng sau mười hai tháng gánh gồng hay chai tay cuốc bới dài đăng đẳng. Hình ảnh một buổi sáng cuối năm như vẽ lên trong lòng người hình ảnh một ngày "hội làng" đầm ấm sẻ chia. Người Cam Bình mua giúp nhau vài thứ rau quả, vài nhánh bông; kẻ bán thì kiếm thêm chút tiền, người mua thì có thức cúng tất niên -ngày 30 tết. 

  Ai cũng gấp mua mau bán lẹ để về nhà. Chiều nơi này sẽ vắng ngắt. Qua giờ ngọ buổi chợ sẽ tan. Mấy o lật đật đem các thứ về nhà về nhà. Triêng gióng trống không quảy mau lên hướng dốc Tân Sơn. Ai cũng lật đật về nấu mâm cơm tất niên, xong chuẩn bị giao thừa.  



Tội cho o bán bông, o bán chưa hết? Gần tan chợ mà còn nhiều thọ, nhiều cúc thế kia? Ai cũng có bó bông cầm trên tay rồi; o  đưa mắt nhìn quanh, như mong mỏi khẩn cầu bà con mua giùm. 

Phía ngoài, bên con đường đất liên tỉnh, vài ba anh xe ôm ngồi vắt vẻo trên chiếc Mins-kơ màu đỏ còn ráng đợi thêm vài người khách. Thỉnh thoảng anh che tay ngáp dài, cuối năm chẳng còn ai rời nhà? Chiếc xe thổ mộ hôm nay vắng khác,  không ai chở hàng buôn về La Gi ngày cuối năm. Con ngựa già đứng cạnh bên kiên trì chờ chủ. Cái đuôi lủng lẳng, thỉnh thoảng quất vài ba con lằng đang hút máu nó. Người lao động từ o bán than, triêng khoai gánh sắn, anh lái xe ôm, bác phu xe ngựa ai cũng mong kiếm một ít tiền trong giờ vào những giờ năm cùng tháng hết.

 Rồi ngôi chợ  sẽ im lìm suốt gần một tuần. Người ta đợi ngày tốt mới có vài o nhóm chợ đầu năm. Những sạp hàng xén thì còn lâu mới ra lại chợ, ngoại trừ những thứ cần cho buổi cúng đưa thì lác đác có năm ba người bán. Khách ra chợ đang trông vài ba thứ vào nhà nấu mâm cúng đưa ông bà. 


  hai cha con dhl tại quán cà phê Đinh hữu Thư Cam Bình  Hàm Tân xuân Ất Hợi 1995

  Ngày tết, vùng tôi ở không mưa, nắng- gió- cát là những thứ khó quên. Người ta lác đác đi thăm nhau. Trong ngôi đình chợ là nơi tụ họp vài ba nhóm đánh bầu cua.  Đàn ông hay uống cà phê có thể vào quán Chú Thậm, Chú Thư uống vài ly, nói chuyện đời. Mấy ông 'phó nhòm' tức thợ chụp hình thời này còn kiếm ra tiền , lăng xăng lên về trên dốc Tân SƠn hay vào xóm Cam Bình chụp hình cho bà con trong ba ngày tết. Những tấm hình màu giá trị làm sao? Đầu năm ngày tết mới chụp. Chụp xong còn dán nylon kỹ càng. 


thanh niên trong thôn tôi đang chụp chung với "phó nhòm" ngày tết [tức thầy Thân]


Mẹ tôi và con cháu trong tấm hình màu. Ai trong thôn cũng quý do hiếm không giống bây giờ muốn bao nhiêu cũng được
                        xóm vắng

    Có sống ở thôn làng mới biết được nếp sống hay sinh hoạt của người dân vùng nương rẫy. Những trao đổi bình dị, những tình cảm chân thành ít dối trá lọc lừa. Những người chân lấm tay bùn, nhọc nhằn than củi bàn tay chai sạn với rừng rậm núi cao, hay phong trần trong gió cát biển khơi. Động Đền, Hàm tân là cả một trời đầy ắp hình ảnh và kỷ niệm cho tôi,  tuy chật vật khó khăn, nhưng không kém phần êm đềm, chân thuơng, đáng nhớ. 

Ngôi chợ có tên Cam Bình cùng xóm chợ ngày xưa qua ba mươi năm giờ không còn nữa. Hình ảnh ngôi chợ đã thực sự nằm trong dĩ vãng. Quá khứ của một ngôi chợ trong đó có hình ảnh người mẹ già tần tảo kẻo kẹt gánh hàng nuôi sống gia đình. Người mẹ già cùng những o những thím nay đã nắm tay nhau đi xa về miền thiên cổ. Trong tiếng ngựa xe huyên náo của đổi thay, nhưng lòng tôi luôn nhớ thương về hình ảnh mẹ già từng ngồi đợi khách bên ngôi đình chợ đìu hiu mang hai chữ Cam Bình./.


ĐHL 12/12/2014
update 30 tết Giáp Thìn 2024

=============

              CHỢ CAM BÌNH CUỐI NĂM DL 2014
                                  hình độc giả 

===========================================



HÌNH ẢNH CUỐI CÙNG CỦA NGÔI CHỢ QUÊ CAM BÌNH CO CỤM LẠI CHO ĐẾN NGÀY BIẾN MẤT ĐỂ THAY VÀO ĐÓ MỘT NGÔI CHỢ XÂY CÓ TÊN LÀ TÂN PHƯỚC

HÌNH ẢNH TRÊN NAY ĐÃ NẰM SÂU TRONG VÙNG KỶ NIỆM CHO NGƯỜI LỚN TUỔI CÁC BẬC LÃO NIÊN SAU NÀY ĐÔI LÚC NGỒI NHỚ VỀ HOÀI NIỆM XA XƯA MÀ THƯƠNG NHỚ MỘT NGÔI CHỢ QUÊ TỪNG CÙNG NGƯỜI DÂN CAM BÌNH TỪNG SỐNG QUA NHỮNG NGÀY GIAN KHÓ


CỬA HẬU (CỬA LAO XÁ) THÀNH CỔ QUẢNG TRỊ

 CỬA HẬU (CỬA LAO XÁ) THÀNH CỔ QT 9/6/ 1969



người đứng là ông Võ Đình Cư (chi trưởng CA quận Gio Linh 1964-67)
cư dân Phường Đệ Tứ (xóm Ông Xạ Lịch Cửa Hậu )
ảnh do ĐHL chụp vào ngày tháng trên

***
sau lưng người đứng là Cổng Cửa Hậu. Cổng thành này trước năm 1967 còn ra vào được. Sau trận đột kích giải thoát tù của VC vào năm 1967 nên bị lấp lại. Phía ngoài còn rào nhiều lớp.

Cổng thành cửa Hậu điêu khắc công phu. Hai bên tả hữu như chúng ta còn thấy là hai bình phong cong lượn hình cánh chim bay. Hai bình phong đó người viết còn nhớ mang máng có 4 điêu khắc miêu tả sinh hoạt dân gian như Lễ hội Cưỡi Voi, Quan Quân, Đi Làm gánh gồng của người dân bình thường. Có 4 miêu tả nhưng người viết không còn nhớ hết. Có điều đáng nhắc lại là cái trên nóc thành là cái chóp kiến trúc mềm mại công phu so với cổng thành Đinh Công Tráng sau này lại 'làm cho có làm' đường nét không 'giống ai' trông càng quá tệ?

cổng Cửa Hữu (Đinh công Tráng) xưa và nay 

Từ cổng Lao Xá đi ra có cái cầu Đúc hai bên có lan can cũng đúc nhưng rất công phu gồm các trụ lan can xi măng sơn vôi trắng viền màu đẹp mắt. Cầu đúc cong cong qua khỏi hồ thành và tiếp liền với con Đường Lê Văn Duyệt ở ngả Ba mà ông Võ Đình Cư đang đứng. Ông CƯ đang ngó thẳng ra con Đường Ngự là con kiệt có lâu đời chạy thẳng ra đồng lúa Cổ Thành về tận An Tiêm nơi đó có con sông Vĩnh Định cắt ngang.

Trở lại cổng thành Cửa Hậu, chúng ta thấy bên phía tay phải có 1 chòi gác nhô lên. Các chú lính bảo an đêm đêm gác ở vọng này thỉnh thoảng gỏ vài tiếng kêu đổi phiên gác. Tiểng kẻng ban đêm, người dân xóm Cửa Hậu ai chưa ngủ nghe rõ lắm.

Người viết là cư dân sinh ra và lớn lên ở xóm Cửa Hậu này cho đến lúc chạy giặc là năm 1972 nên nhớ khá nhiều. Cư dân này còn có bạn cùng trang lứa là Trần Tài, Nguyễn Hoa, Nguyễn Hòa, Nguyễn Văn Bốn, Hà thị Bích Hường, Trương Sừng, Nguyễn thị Thanh Tâm, Tống thị Huê, Ngô thị Sáu ...nhiều lắm người viết chưa kể hết...

Có anh Lê bá Lư tuy lên ngụ cư nhưng ở xóm Hậu này khá lâu nên cũng rành vài chi tiết của xóm này những năm kế 1972 lúc đó anh Lư học lớp các năm Đệ Tam và Đệ Nhị Đệ Nhất ...
Sinh hoạt trong thành khi ngó vô Cửa Hậu ra sao? Trong bài "Thành Xưa" người viết có một đoạn...
 Từ cửa thành theo cái cầu gạch đi ra gặp đường Lê  Văn Duyệt, có hai cái chái nhà nghỉ tạm, lợp tôn cho người đi thăm tù. Ngày thăm tù sẽ có nhiều đợt người tù có lính dẫn ra gặp gia đình.

 

Những giỏ đồ ăn, những miếng lá chuối đựng quà, mo cơm, những lời nói năng tâm sự. ..Hình ảnh lưu luyến của người nhà từ dưới làng quê, những miếng cơm mang nặng hơi hám ruộng đồng và những giây phút ngắn ngủi. Rồi người tù chính trị phải chia tay vào lại trong thành để người khác ra...Ban ngày cửa thành Lao xá (hay Cửa Hậu) được mở mỗi khi có một toán đông người tù được vài chú lính dẫn đi làm. Hồi đó người QT hay gọi là đi làm "cỏ vê"(corvee) nôm na là đi làm tạp dịch. Đoàn tù sẽ đi một đoàn dài ra tận ngoài tòa tỉnh hay mấy cơ quan công sở nào đó. Xế chiều đoàn tù mới về...

Mùa khô về,  hồ Thành chỉ còn xâm sấp nước cùng màu xanh của lục bình là lúc những người tù "nhà phạt" trong thành bị dẫn ra ra tát cá. Xóm Cửa Hậu vui lây từ tiếng ồn ào của người tù tát nước bắt cá. Cá nhiều lắm. Mấy cái thùng phuy chẳng bao lâu lại đựng đầy ắp cá.  Ở hồ cá bắt được toàn là cá tràu (lóc). Trên mé đường quan, người dân xóm chúng tôi, nói đúng ra là cả phường chúng tôi đứng chờ sẵn. Xế trưa khi cả trăm người tù cùng mấy thùng cá vào hết trong thành; vừa lúc 2 cánh cửa thành khép lại là chúng tôi a nhau xuống hồ. Lúc này tiếng ồn ào huyên náo của người dân lại còn gấp mấy lần lúc sáng. Những tốp nhỏ chia nhau từng lô tát thật cạn nước để mò cá. Có đứa mò thật tài chỉ chút chi là được mấy con tràu to bằng cán rựa. Có đứa giỏi hơn bắt được cả mấy con lươn dài ngùng ngoằn vàng hươm. Tôi sợ nhất mấy con rô hay con cá trê, ôi cái ngạnh, cái kỳ của chúng nhọn hoắt và cứng như mũi thép, chảy cả máu tay. Lớp bùn dày đáy hồ còn bao nhiêu con cá chưa bắt được? Tuy vậy chúng không thoát được những bàn tay mò cá giỏi, chịu khó mò cá của bọn trẻ trong thôn. Bà con mấy xóm, nhất là xóm Cửa Hậu nhờ ở gần cổng thành cùng nhào xuống hồ mò cá. Có người vội tới coi con cá tràu to nhất vừa bị quăng ngay lên bờ. Tóm con cá to như vậy phải hất nhanh lên bờ, cá vùng vằng lâu sẽ truột khỏi tay và trốn thoát núp lại dưới bùn, uổng công... Lại thằng Mẹo hắn việc chi cũng rành. Con tràu to nhất là của nó; sau khi quăng con tràu lên bờ nó vọt theo đè cả người lên con cá đang vẫy vùng muốn thoát lại xuống hồ. Nói chung cá và hồ là sở hữu của Thành người dân không có quyền chi, thế nhưng ngày tát cá thu nguồn lợi từ cái hồ trước mặt cửa Lao xá thì quân dân ai cũng có phần chẳng hề làm khó. Khi mùa khô tháng hạ thực sự đến, người tù Lao Xá lại ra trồng rau muống để có thêm rau cho tù ăn...(hết trích)

bạn xóm Cửa Hậu Nguyễn v Bốn từ SG về thăm chốn cũ , thành xưa nay chỉ còn là một di tích lụn tàn 

Kể chuyện về thành Cổ về con đường xưa xóm cũ tác giả có viết khá nhiều nên bạn đọc có thể đọc ở trang Blog Đinh hoa Lư
Hôm nay xin vắn tắt vài dòng về bức hình của mình. Mong bạn đọc có chút nào thư thả nhớ về ngày xưa Quê Cũ

Thân mến
ĐHL
San Jose USA 29 tết Giáp Thìn 

NHỚ MỘT VÙNG QUÊ- CÁI THỜI "SẬP SÈNG" TRỐNG ĐỜN

 

Động Đền Hàm Tân một thời "SẬP SÈNG" trống đờn...





Chợ Cam Bình, cũng như cái trường mang tên Cam Phú 

gần đó nay đã cày đi để xây Uỷ Ban Xã Tân Phước chợ Cam Bình ngày nay khách vắng dần nên càng lúc càng thu hẹp lại. Chỗ mua bán trao đổi nông phẩm rộng trước chợ nay chẳng còn. 

Lác đác một hai anh xe ôm uể oải ngồi đợi khách

( hình Trần thiên Khải , Cam Bình )..update 27/7/2018 

Sang năm 2018 khu chợ cũ này đang bị đập phá để xây lại Tuy còn giữ nguyên vị trí và cái đình chợ nhưng hình ảnh sẽ khác xưa sau khi làm xong. Những ngôi nhà quanh chợ vẫn tiếp tục xây mới trong đó có nhà mới của Đinh Hữu Thư và một số nhà đã xây mới những năm gần đây


                
chúc mừng nhà mới của chú Đinh Hữu Thư 
2018

Con đường tỉnh lộ đi qua chợ Cam Bình được tu bổ nhiều lần. Bao lớp đất đỏ từ xa chở về đắp dần cho đến Bình Châu. Bộ mặt ngôi chợ từ đó thay đổi.Vài ba quán cà phê-  quán chú Thậm, chú Thư. Tiệm chụp hình, thuốc tây như của chú Nho, tiệm bán đồ xây dựng Sáu Huế, Tiệm Tạp Hoá Cao Liên, đại bài gạo Lâm Tín  cũng theo nhau mọc lên...

Một quá khứ chồng chất với bao kỷ niệm đói nghèo chật vật của bà con xóm giềng của bao người than quen bằng hữu hay cố cựu đồng hương với nhau. Thời gian càng qua mau, những người thôn cũ theo từng hoàn cảnh ra đi tìm cuộc sống,  nay dần dà xa cách
 ĐỘI BÓNG CAM BÌNH trước năm 1995
trước quán cà phê chú Thậm (qua đời  năm 2017). Ở giữa là bác Lê v Linh ( đảng viên về hưu đã qua đời 2000)+ Anh Thành làm cho Xã Tân Thiện & lớp trẻ xung quanh nay đã khá tuổi con cái đùm đề 




người Cam Bình không quên Ban Nhạc Đinh Hữu Thư có mặt trong xóm đã lâu ghi nhớ một thời 'sập sèng' cho đám cưới hay tiệc liên hoan (hình liên hoan lên đường của gia đình DHL 21/7/1995)


 Mịt mù xa trong nhiều kỷ niệm khó quên của người  Cam Bình, Thanh Linh, Tân Sơn hay Sơn Mỹ đó có ghi lại trong ký ức cố cựu là âm thanh sập sèng của những ban nhạc 'cây nhà lá vườn" quanh chợ Cam Bình.

===================================
Cũng có những ông cán bộ ngày xưa nay tuổi già xế bóng và cũng là Hết Thời. Cái thời đi đâu dân cũng sợ, là 'tai mắt' vì là cán bộ nay cái thời đó đã qua rồi. Cái thời "chuyên chính' đó đi đâu mất tiêu nay túng thiếu cũng vào cái đội kèn đám ma, khăn đóng áo dài thổi tì tè 'kiếm cơm'? 
===================================


Đúng như 'rứa'! thôn tui một thời "SẬP SÈNG" trống đờn và những tiếng hát địa phương giúp vui đám cưới trong làng. Giờ hình  ảnh đó đã qua rồi. Những ban nhạc và bàn ghế cho thuê dịch vụ này “xếp vó” kiếm chi ra tiền? đành bỏ vào góc nhà cất làm kỷ niệm.

Thiên hạ đám cưới thi nhau thuê nhà hàng mới ‘hách’, cuối cùng dưới thành phố càng giàu, người thôn ta đành THẤT NGHIỆP!

Mấy ông ‘phó nhòm’ xưa cũng mất việc lây? Vô lý cứ ở mãi trong làng? đành 'bye bye'
thôn cũ cất bước 'giang hồ' đi về thành phố.

Âm thanh vui vẻ xóm làng ngày xưa đó cứ mỗi đám cưới là đêm về nghe tiếng trống - đàn "SẬP SÈNG" từ  dốc Tân SƠn theo gió vọng xuống hay dưới Thôn 1 Thanh Linh vang lên nghe vui sao trong lòng! Nay chẳng còn ai ở lại. 
 khách cà phê tấp nập tại Đá Dựng La Gi 1/2017


Mấy quán cà phê vắng khách, đìu hiu ... những chiếc xe vụt qua ...khách cà phê cũng thuận đường ‘vù về’ tận LaGi thuởng thức ‘cà phê đèn mờ’...Làm ăn mỗi lúc mỗi khó! kẻ ăn không hết, người mần chẳng ra?

            ngày 30 tết Ất Tỵ 1994 chợ xưa Cam Binh


 Chuyện đời thay đổi-đổi thay là rứa! "Buồn làm chi em"? ngoại trừ cái buồn là những khuôn mặt thân quen thôn cũ, làng xưa nay mỗi lúc mỗi xa, càng ngày càng vắng, khó có cơ hội đoàn viên hội ngộ?!

Đôi lúc người viết ngồi trước bàn phím, cố gắng hình dung bao âm thanh, hình ảnh xa xưa, một thời nhọc nhằn gian khổ... Thiên hạ thời ni, đa phần "lên đời", ô tô con, xế nổ dập dìu lui tới, phố phường chen chúc bát nháo người xe. Nay còn ai nhớ lại cái thời đó mô? Ai cũng muốn quên đi cảnh cũ, chẳng muốn nhắc lại làm gì? 

Ban nhạc Cam Bình của ông bầu Đinh hữu Thư  ba chục năm nay vẫn kiên trì sống theo ngày tháng mặc dù thời thế biến đổi chóng mặt (hinh 2018)









Đinh trọng Trị hiện nay vẫn là tay đờn 
chính cho ban nhạc Đinh Hữu Thư


Đám cưới có rạp, có trống đờn thuê ra tức là có tiếng 'Sập sèng' vui tai bà con xóm giềng là ước mơ bao cô dâu chú rể thời đó?

Thế mà thời nay thiên hạ ở phố đã đành, chốn thôn quê cũng có màn bắt chước thị thành?Mỗi lần đám cưới dù có cực khổ chi cũng cố mà tìm cho ra một cửa hàng sang trọng nào đó dưới Thị Xã La Gi hay có một đoàn xe hơi "láng xì cón" đưa dâu mới 'hoách'. Ban nhạc thì khỏi nói 'không chê vào đâu' được?!

Không ai còn nhắc còn nhớ cái thời "sâp sèng" này nữa? Chỉ còn mấy chú 'sồn sồn' nhớ lại mà thương tiếc về một thời "ăn nên làm ra" vừa vui vẻ xóm làng, vừa giúp cho ban trống đờn "Lô Can" kiếm thêm 'chút cháo'?
Thời này tuy là tân tiến nhưng khổ một nỗi kẻ giàu nứt đố đổ vách? người nghèo rớt mồng tơi? Do ai cũng đua nhau về thành phố, để lại chốn nhà quê những cái chợ ngồi "bói không ra một người khách"? những bộ trống đờn một thời vang tiếng "sập sèng", không biết giờ này ra sao? 

 Mong sao những bộ trống đờn ngày xưa, còn có cơ hội sống còn trong thời đại mọi thứ đều cạnh tranh, giành giựt. Mong ban nhạc thôn tui ngày đó của chú Đinh Hữu Thư  tiếp tục làm ăn khấm khá sống vui với xóm làng./.
ĐHL
đăng lại

Wednesday, February 7, 2024

NĂM MƯƠI NĂM NHỚ SẮC VÀNG HOA CẢI



    Không cứ gì phải xa quê hương tới nửa vòng trái đất tôi mới nhớ đến sắc vàng hoa cải Quảng Trị cùng vị cay nồng của nó. Ngay khi vào ở và lấy Bình Tuy làm quê hương thứ Hai tôi hay người dân QT ly hương ai ai Tết đến ít nhiều chi cũng nhớ đến những bó cải Quảng Trị năm xửa năm xưa. 
          cải trong siêu thị tại Mỹ

   Nhưng khi nhắc đến cải thì nơi nào cũng có. Ngay ở nước Mỹ, chợ Việt cải bán rất nhiều thứ (choys). Vậy mà không phải cải nào cũng giống nhau. Người ta bán nhiều thứ cải thế mà thứ cải cay hoa vàng Quảng Trị ngày xưa  không bao giờ có ở đây. Người viết có thể tin thứ cải cay QT có một vị cay riêng biệt. Ý nghĩ này xem chừng lạ lùng hay do quá 'bảo thủ quê hương' đó chăng? Tin là tin vậy, nhưng bạn đọc chưa hẳn đã tin? 
Trong bài hồi ức " Chợ Tỉnh Ngày Xưa" người viết có nhắc đến cải cay QT như sau...

"Mọi người đi vào trung tâm chợ qua tám ngõ phố, ngõ cạnh ảnh quán Li Đô đây là khu vực rau tươi, có nhiều gánh cải cay từ Nhan Biều đem qua hoặc từ Sải gánh lên lúc rạng sáng. Người dân quê phải gánh chạy bộ năm, bảy cây số mới lên đến tỉnh.

   Ba ngày tết, nhà nào cũng không thể thiếu thứ cải cay này, nó dùng để làm dưa. Thứ dưa này có một vị cay thật đặc biệt, khi ăn hương cay bốc tận hốc mũi; thế mà mấy ngày tết ai cũng nhớ đến nó. Đi đâu tôi cũng không thể thấy được loại cải nào có hương vị cay hơn. .."


Ngày đó không hiểu tại sao cải cay gánh lên đều tập trung bán tại hẻm vào chợ cạnh ảnh quán Lido mà thôi 

***
     Mỗi kỳ thu hoạch cây cải bắt đầu chớm bông, những cái ngồng bắt đầu vươn ra chuẩn bị hé bông là người ta bắt đầu thu hoạch. Tiết trời lạnh vào tháng chạp lúc thiên hạ mua sắm những thứ vào ngày cận tết, ai cũng không quên mua vài bó về làm dưa. 

   Tại sao dưa cải vào ba ngày tết nhà nào cũng không thể thiếu và lại cần đến thế? Chuyện đơn giản vì ngày tết là lúc trong nhà có nhiều loại thịt. Nào nồi giò heo hầm măng khô, nào thịt heo kho trứng, nào thịt quay, thịt heo đông cô ...  Lúc này có dưa cải cay mới là món ăn kèm. Mọi người trong nhà, ai cũng thích ăn kèm với miếng thịt kho cho đỡ ớn. 

    Hương vị cay nồng này thật đặc biệt, nó bốc nồng lên tận khứu giác khi đang nhai trong miệng. Vị thơm vừa cay vừa nồng của dưa cải chua không nơi nào có được. Cải đã chua nhưng vị cay của nó vẫn nồng mới thích.

   Chắc chắn vị cay này khác hẳn vị cay của ớt. Hương cải cay xứ mình ngoài nồng còn mang vị thơm chất cải không thể lầm vào đâu được. Nó xông lên tận khứu giác hơi một ít lên khoé mắt nhưng không làm ta phải ràn rụa nước mắt như ăn ớt hiểm phải xuýt xoa, nhưng nó quyện vào vị mặn của nước mắm ngọn làm miếng cơm nóng càng thêm ngon miệng. 

cá cơm nguyên liệu chính làm nước mắm ngon của Quảng Trị

   Nói đến đây tôi làm sao quên được lít nước mắm ngon loại một từ Gia Đẳng làm ra. Người mình còn nhắc đến nghề làm nước mắm truyền thống của Mỹ Thủy nữa.  Nhắc dưa cải cay này mà quên nước mắm ngon là không được. Mà nước mắm ngon loại đặc biệt làm tại địa phương cũng ưu tiên cho ba ngày tết thôi, dĩ nhiên là nó đắt tiền hơn loại nước mắm thùng, bà con mình dùng thường ngày. Nước mắm nguyên làm từ con cá cơm mà ra hương thơm của nó bốc lên khắp nơi. Ôi nhớ làm răng, khi ta dùng nguyên chất, xé vài miếng ớt chìa vôi một là chấm dưa cải hai là chấm bánh bột lọc gói mới đúng "gu" con nhà biết ănd. Còn tại vùng quê thì dưa cải hàng ngày cũng không thiếu và ăn bình thường với nước mắm đam cũng tuyệt.Trong nam cũng có dưa cải chua, thứ loại cải bẹ xanh và lớn đặc biệt ưu tiên để làm dưa. Nó cũng hấp dẫn trong ba ngày Tết, nhưng lạ thay tôi vẫn không tìm ra được hương cay của loại cải ngoài quê mình. 

  Tôi lại lan man mất...

 Qua Mỹ cải cay dùng ăn bánh xèo cũng có, cải bẹ xanh làm dưa giống trong miền Nam cũng có. Nhưng, tìm ra giống cải cay QT thì tôi đành chịu thua! 

    Nhắc lại chuyện cũ , anh bạn Văn thiên Tùng cho biết cải cay ngày xưa của tôi chắc giờ đã hiếm vì thiên hạ cứ chạy theo "lợi nhuận" thôi. Những vồng cải cay hoa vàng rực rở, người dân quê gánh từng gánh lên chợ Tỉnh mấy ngày giáp Tết giờ chỉ là "hoài niệm" hay nói như trong truyện là "vang bóng một thời". Trồng cải xứ người mà người viết nhớ làm sao hình ảnh ngày xưa mấy đàn bướm nhỏ tung tăng theo gió bên những lưống cải đang rộ sắc vàng đang rung rinh dưới nắng ban mai.

=======



Từ phương xa tôi hình dung ra sự mất mát như trên vì anh bạn Văn thiên Tùng từ Quảng trị email cho tôi như vầy: 

Văn Thiên Tùng nói... 

Có cắn mới biết vị cay 

Ăn rồi lệ đổ cũng hay đấy mà...

Chào anh , bữa nay cải thiên hạ "gút' nhiều quá nên chẳng có vùng nào để ra hoa cải vàng cho mình ngắm và đàn bướm nhỏ cánh vàng buồn đời dong luôn, anh không nhớ nước mắm đam que mình à!. 

Rồi em sẽ về bạn T ở dưới đó nhiều lắm mà đều họ võ hết. Khi nào chuyển anh mấy câu đối của làng thi đối GĐNH ta để vô cho vui hi! 
...
Anh Ph oi! Cải cay bữa ni là thuốc rồi đó, thiên hạ mua nó về nấu nước uống để thanh thải acid uric đấy mà. Nên còn non là bị bán rồi anh không tìm được hoa cải vàng bên bãi Nhan Biều nữa vì người ta đã xây kè đổ đất cao để làm siêu thị và là P. An Đôn TX Quảng Trị mà.Thôi cú nhìn hoa cải vàng minh họa trong blog anh cũng được.

           ĐHL  1969 xóm Cửa Hậu QT

Nghe bạn Tùng Email qua làm lòng tôi chợt chùng xuống, có cái gì buồn buồn len lén vào lòng. Bạn Tùng nói "gút" có thể là Thống Phong (Gout)đây. Như vậy có thể thiên hạ đồn bông cải vàng chữa bệnh thống phong nên mới hết sạch như thế chăng?

Tôi mới email lại bạn Tùng 2 câu xưa của Bà Huyện Thanh Quan: 

Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo 

Ngỏ cũ lâu đài bóng tịch dương... 

xong tôi xin chắp vô thêm: 

Hoa vàng bông cải giờ đâu thấy 

Lạc lối bay về bướm ngẩn ngơ. 

ĐHL  2011
edit 7.2. 2024 (28 tết Giáp Thìn)
đăng lại

QUÁN TIẾT CANH MỤ THẦY NGÀY XƯA (edition)

  một chút tản mạn lai rai   Thưa bạn đọc nhất là bạn ghiền tiết canh,  Chuyện tô tiết canh có gì lạ đâu sao mà nhắc mãi?  nhưng thưa bạn ng...