HẢO TÂM CỦA NỮ TỶ PHÚ ĐÔ LA HÃNG "BIKINI AIRLINES" THẬT HAY GIẢ
ĐHL NGÀY 10/10/2022 (BÀI COPY QUA TƯ BLOG KHÁC)
các hãng hàng không đều có đồng phục riêng cho tiếp viên. Chỉ đợi cho đến thời của một nữ doanh nhân VN có tên là Nguyễn thị Phương Thảo mới có một loại 'đồng phục gợi dục' điển hình có một không hai trên thế giới mà thôi. Và cũng từ lý do độc đáo này VN mới có nữ tỷ phú đô la đầu tiên là bà Phương Thảo. Sự độc đáo và có thể lập dị càng nổi bật hơn thêm khi nữ tỷ phú này hứa tặng cho một đại học Anh Quốc thuộc nhánh Oxford có tên là Linarcre College 155,000 Bảng Anh với điều kiện là tên của college này đổi thành THẢO COLLEGE.
MỘT CHÚT LICH SỬ CỦA ĐẠI HỌC HARVARD
Tượng đồng John Harvard nằm tại sân Harvard Yard/ Cambridge MA
Trước thời gian LẬP QUỐC Hoa Kỳ tại vùng New England tức vào năm 1636 có khoảng 17 ngàn người dân Anh Giáo (puritans) di cư từ Anh sang vùng này. Theo bầu cử của nhà cầm quyền thuộc địa Massachussettes, tại đây họ muốn đào tạo một số giáo sĩ tại vùng đất mới nên trường tiên khởi của Harvard được thành lập. Cho đến năm 1639 trường mới đổi tên là Đại Học Harvard theo tên của một Giáo Sĩ tên là John Harvard một cựu sinh viên của Đại Học Cambridge và là người đã di chúc lại cho ngôi trường này 779 bảng Anh và một thư viện khoảng 400 cuốn sách...
MỘT CHÚT LỊCH SỬ ĐẠI HỌC STANFORD
Gia Đình ông bà thống đốc California, Leland Stanford chỉ có một con trai duy nhất Leland Stanford, Jr qua đời vì thương hàn vào năm 1884
Vợ chồng Ông trùm đường sắt và cũng là cựu thống đốc California có tên là Leland Stanford cùng vợ là Janse Lathrop Stanford có người con trai độc nhất tên là Leland Stanford, Jr qua đời do chứng thương hàn vào năm 1884. Quá đau khổ, họ quyết định biến khu trang trại có diện tích hơn 8100 mẫu anh tại Palo Alto vùng Bắc California trở thành một trường đại học lấy tên con ông vừa giúp ích cho dân vừa là một đài tưởng niệm truyền đời để sau này người dân Mỹ còn nhớ đến con ông. Đại học Stanford khai giảng vào ngày đầu tiên là 1/10/1891 với cái tên hợp pháp là Leland Stanford Junior cho đến bây giờ. ..
Lịch sử thành lập hai trường đại học nổi tiếng Harvard và Stanford nó gắn liền với những kẻ hảo tâm sống và xây dựng cùng là con dân Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ. Nhưng có một điều chẳng có một người nước ngoài nào lại đi vào nước Mỹ để xây dựng trường ốc cho người Mỹ ngoại trừ chính người Mỹ. Đây chính là hảo tâm thật cùng lòng yêu nước thật tình không chút phù phiếm giả nhân giả nghĩa nào cả. Ít nhất họ cũng là người Mỹ có lịch sử và tương lai con cháu họ sau này là Hoa Kỳ.
Chúng ta có thể tin đây là HẢO TÂM THẬT
*
CHUYỆN KHÁC THƯỜNG TRONG LÚC NÀY TẠI VIỆT NAM TA, MỘT NƯỚC NGHÈO NHƯNG ĐI XÂY DỰNG ĐẠI HỌC CHO NƯỚC GIÀU CÓ HƠN TA GẤP CẢ NGÀN LẦN?
Linacre College được thành lập vào năm 1962 và được đặt theo tên của học giả và vật lý gia nổi tiếng của thế kỷ 16 - Thomas Linacre (theo viethome.com.uk)
CHUYỆN NÀY ĐẾN TỪ LÒNG HẢO TÂM CHĂNG?
Giáo Sư Nick Brown, đại diện Linacre College và bà Nguyễn Thị Phương Thảo trao biên bản ghi nhớ nhân sự kiện Thủ tướng Phạm Minh Chính tới Scotland tháng 11/2021. (theo viethome.com.uk)
----------------
NHƯNG CHO ĐẾN HÔM NAY 10/10 /2022 TIỀN VẪN CHƯA CÓ MẶC DÙ THẨM ĐỊNH XONG???
ghi chú riêng về LÒNG TỰ TRỌNG
BÀI HỌC NHỚ ĐỜI CHO ĐẠI HỌC OXFORD
KHÔNG PHẢI CÓ TIỀN LÀ CHÌA TAY RA NHẬN?
Anh Quốc là một cường quốc lâu đời, một đất nước có nhiều trường đại học nổi tiếng trên thế giới.
Tiền thì cần ai cũng ham nhưng lòng tự trọng cũng cần. Có đôi lúc có kẻ biếu tặng ta cũng ko nên nhận mà khéo léo từ chối
Bức hình trên đây là một bài học rất 'đau và rát' cho các nhà trí thức khoa bảng xứ Ăng Lê
155 triệu bảng ANH lớn quá và hấp lực của nó khiến họ cúi đầu chấp thuận mọi điều kiện kể cả xóa đi tên của một Học Giả một Khoa hoc gia nổi tiếng của nước Anh để 'trịnh trọng' treo lên một cái tên lạ hoắc...
Giờ biên nhận ghi nhớ đã ký rồi nhưng chờ 'dài cổ' chưa thấy đồng xu nào ?...
Trước 'bá quan văn võ cùng tai to mặt lớn' đã 'tề tựu' đông đủ, thiên hạ đều thấy nhưng TIỀN ĐANG NẰM NƠI NÀO?
Nghe rằng ông chủ College đó đã mấy lần mua vé máy bay đi đi về về VN hối thúc bà Tỷ Phú Đô La nói trên?
Theo tờ Người Việt tại Nam California xem chừng bà chủ hãng "bikini Airlines" này hiện đang muốn XÙ 186 triệu USD NHƯ ĐÃ HỨA trên?
Đồng ý bà tỷ phú Nguyễn thị Phương Thảo giàu có thật. Bà Thảo còn có nhiều lý do như bà nói là bà thích các "ưu điểm nổi trội" của một nhánh của đại học Oxford này mà đem một số tiền lớn như thế nhất là đối với một quốc gia nghèo như VN để hiến tặng cho Anh quốc.
Theo bà Thảo “…đại học Oxford là cái nôi của tri thức, góp tiền cho trường là cơ hội tốt nhất mang giá trị đóng góp của mình đi nhanh hơn, gần hơn cho cộng đồng nhân loại, trong đó có người dân Việt Nam. Bà cũng cho rằng đó là sự may mắn khi được đóng góp một phần trong lịch sử phát triển của trường đại học nổi tiếng thế giới…”
Bà cho rằng sự đóng góp như thế của bà là thiết thực có tác dụng đến cả “cộng đồng nhân loại và trong đó có người dân Việt Nam…” như thế sự đạo đức của bà quá bao trùm và quá lớn. Cho đến lúc nào sự hảo tâm này mới tác động đến đám dân nghèo Việt Nam.
Chuyện này có thể quá bao la và viễn tưởng thiếu thực tế chẳng? nghe qua khác gì chuyện ta "rừng hết củi" vậy?
Chắc hẳn bà tỷ phú này cũng hiểu rằng bình quân GDP đầu người VN ta đang phấn đấu đạt cho được 3,900 USD. Trong lúc này bình quân GDP đầu người của Anh Quốc là 42,230 USD.
Bà tỷ phú VN đi giúp một nước có lợi tức đầu người gấp VN hơn 11 lần?
Có thể người dân Anh Quốc họ nhận tiền (nhưng chưa đến tay) nhận xong rồi họ lại cười thầm trong bụng.
Có thể họ cho tầng lớp TRƯỞNG GIẢ VN đang HỌC LÀM SANG tại nước Anh rồi chăng.
Trường Linarce College tại Anh đang đợi số tiền ứng trước 50,000 bảng Anh với hạn kỳ 30/6/22 vừa qua nhưng đến này cái tên và cái bảng trường cũ chưa dám gỡ xuống do tiền chưa đến?
Có thể trục trặc vì lý do nào đó? Biên nhận và Ghi Nhớ có "ông to bà lớn" nước Anh "hồ hởi phấn khởi" đứng chụp chung với bà Tỷ Phú của hãng máy bay "Bikini Airline" kia mà?
Nhưng cái trục trặc lớn nhất cho một trường đại học danh tiếng của Cường Quốc tây phương thấy tiền là “tối mắt” lại? Rõ ràng có hơi đồng là họ chìa tay ra thôi?
*
Trong tâm lý học, thứ tâm lý Vĩ Cuồng cũng có khi đi từ tâm lý TỰ TI MÀ RA. Người có mặc cảm tự ti thường hay muốn làm "việc lớn hơn hẳn thiên hạ"
Có một tầng lớp mới giàu, có cơ hội họ luôn làm những chuyện lạ đời, thế gian còn gọi là ‘CHƠI TRỘI’ ĐỂ KHẲNG ĐỊNH MÌNH. Nhìn kỹ lại hành động "chơi nổi chơi trội" đó đều đi từ tâm lý "muốn ngoi lên" mà ra.
Giàu như ông Chủ FB là Mark lúc nào cũng cái áo thun giản dị, như ông chủ hãng Apple như Steve Jobs lúc nào cũng cái áo thun và cái quần Jean đơn điệu...
VN dù có giúp cho Oxford xây thêm hai, ba college chăng nữa thế giới cũng không khen VN giàu có, cường thịnh. Nói cách khác, một bà chủ, ông chủ VN nào đó giàu có nhưng so trên lợi tức bình quân đầu người dân còn quá thấp; nhưng họ làm hành động trên thì người ta chỉ biết lắc đầu, không ai khen được?
Dĩ nhiên thiên hạ sẽ thắc mắc: "nước quý vị nghèo dân còn đói sao đi cho thằng giàu, dân quý vị chưa thương, đi thương dân nước khác làm sao tin được?"
Quả vậy, với lợi tức đầu người chưa tới 4000 USD nước VN còn quá nghèo và cần những lòng hảo tâm thật sự từ những con dân trong nước họ. Trong lúc các nước giàu có nhất nhì thế giới chưa có tỷ phú nào đi xây dựng trường cho ngoại quốc ngoại trừ họ giúp đỡ cho trường học cho chính nước họ thì chỉ có một nữ tỷ phú VN lại đi xây trường đại học cho một quốc gia giàu có gấp ngàn lần nước mình?
LÒNG HẢO TÂM THẬT-GIẢ NẰM Ở ĐIỂM NÀY
NÓI LÀ ĐIỂM TRƯỜNG NHƯNG THỰC CHẤT CHỈ CÓ MỘT LỚP HỌC NHỎ ĐƯỢC XÂY DỰNG TỪ NGUỒN KINH PHÍ CỦA MỘT TỔ CHỨC TỪ THIỆN CỦA HOA KỲ HỖ TRỢ NĂM 2001.
Ông Lê Mạnh – Trưởng thôn 2 Thuận Quang cho biết: “Thôn có 26 hộ với 145 nhân khẩu nhưng mất 70% là hộ nghèo và cận nghèo. Cuộc sống ở đây khó khăn lắm, người dân chủ yếu làm nghề chài lưới sống qua ngày, nhưng công việc không mấy ổn định. Trẻ em không có điều kiện như tiền học phí, sách vở, áo quần…nên nhiều học sinh không được đi học hoặc học giữa chừng phải nghỉ là rất nhiều”.
Do đường xá đi lại khó khăn nên hiện tại toàn bộ học sinh cấp tiểu học trong thôn đang học tại một điểm trường thuộc trường Tiểu học Hà Trung (xã Vinh Hà, huyện Phú Vang)
Hàng ngày có nhiều trẻ em VN vùng thượng du phải đu dây ròng rọc qua suối qua khe để tới trường kiếm “đôi ba chữ”. Hàng ngày có nhiều cô thầy và trò phải học trong những lớp học thiếu thốn vách lá tan hoang. Các cháu đi học nhưng thiếu cái ăn và bồi dưỡng trong người. Người Việt Nam ta rất sáng dạ và cần cù chỉ thiếu sự đầu tư thực tế của chính phủ và các tỷ phú như bà Thảo? 155 ngàn bảng Anh có thể xây dựng đầu tư bao nhiêu lớp học tại các vùng thôn quê xa xôi nghèo khổ tại đất nước ta.
Giá như có sự đầu tư 155 000 bảng Anh của bà tỷ phú này, hi vọng sẽ có nhiều nhân tài mầm non VN tiềm năng sẽ có cơ hội phát triển và nảy nở.
Người viết tin rằng nếu các doanh nhân giàu có tỷ phú đô la VN có lòng hảo tâm đầu tư vào cho các thế hệ mầm non thất học thiếu học VN hiện tại sẽ thực tế gấp nhiều lần đầu tư vào "cái nôi trí thức" Oxford như bà Thảo minh định ở trên.
Nếu trong ngày mai số tiền 155 ngàn bảng Anh kia có đến (?) tay trường Linarce College để cái bảng hiệu kia gỡ xuống thế vào cái tên lạ hoắc là THAO COLLEGE đi chăng nữa thì người dân Anh vẫn ‘phớt tỉnh ăng lê". Nếu có người Ăng Lê nào đó hiểu ra cớ sự thì chắc người này sẽ biểu lộ một thái độ nhún vai trề môi cho việc làm đạo đức giả của một nữ doanh nhân mới nổi ở vùng đông dương nghèo khó mà thôi.
Mới qua Mỹ kiếm được cái Job tại Tiệm Phở 909 thật là dịp may hiếm có cho những kẻ ra đi theo diện H.O như chúng tôi.
Mới thoáng đó mà đã hai mươi lăm qua rồi. Những ngày đầu tiên tôi là người bồi bàn chăm chỉ làm lụng tại cái tiệm Phở nhưng lại 'kiêm' luôn bánh xèo. Tôi khó quên một nơi cho tôi công ăn việc làm để kiếm ra những đồng bạc mặt đáp ứng cho bao mong muốn cho gia đình, cho bà con những người ở lại. Chuyện những người đi Mỹ hay nước ngoài khác nó cũng từa tựa một hoàn cảnh chẳng khác gì nhau…
Cũng như những lần kể chuyện khác, nơi tiệm ăn này tôi có dịp gặp Nhạc Sĩ Lê mộng Bảo Chủ Nhiệm Nhà Xuất Bản Tinh Hoa Miền Nam xưa kia và đã kể hầu bạn đọc về đời ông khi sang xứ Mỹ này những ngày cuối cùng còn lại.
Hôm nay mồng 1 tháng 11 âm lịch, có dịp thắp hương chùi lại bàn thờ phật tôi tình cờ gặp lại cuốn băng cũ Sự Tích Đức Phật Thích Ca bằng tiếng Anh. Cuốn băng này tôi được Sư Ông Thích Tịnh Từ tặng cho tôi trong một lần sơ ngộ.
Có thể bạn đọc cho rằng người kể chuyện này đi chùa của thầy Tịnh Từ nên được thầy tặng chăng? Không phải thế. Lần sơ ngộ của thầy và tôi lại tại cái tiệm tôi làm bồi bàn vào năm 1995, lúc tôi mới qua.
ĐHL GIÁNG SINH 1995
Tiệm 909 của ông bà chủ tôi tuy bán phở nhưng lại nổi tiếng về món bánh xèo. Thời gian này ở San Jose nghành công nghiệp điện tử rất phát đạt, đó là thời Ông Bill Clinton làm tổng thống. Công ăn việc làm thịnh vượng, kinh tế lên nên bán buôn phát đạt. Bánh xèo của tiệm tôi đắt khách đến nỗi chúng tôi làm quên cả giờ nghỉ.
Bánh xèo lớp bán cho khách ăn tại tiệm, đắt đến nỗi tôi dọn bàn mệt muốn ‘dứt hơi’ hai tai muốn ‘phun khói’. Đó là một sự thật thưa bạn đọc. Tôi dọn bàn quần quật thế mà khách đông lớp trong lớp đứng chờ ngoài cửa. Một thời làm việc tuy mệt mà có tiền, có công việc còn hơn là thất nghiệp thì thê thảm hơn biết chừng nào?
Đã là bánh xèo thì phải hình dung ra con tôm lát thịt béo ngậy và giá cùng đậu xanh ở trong. Thưa không, tiệm tôi làm còn có BÁNH XÈO CHAY nữa, thưa bạn đọc.
Có một buổi chiều, bà chủ sai tôi dọn sẵn một dãy bàn bảo rằng sắp có mười mấy khách tới ăn. Khi dãy bàn sắp đặt xong thì hình ảnh làm tôi ngạc nhiên nhất là một đoàn thầy tu đi vào. Đa số các thầy đều trẻ, tất cả ngồi hai bên và đằng trước là vị Thầy cao tuổi ngồi chính giữa nhìn xuống. Tôi và hai bà người làm tất bật dọn bánh xèo chay lên cho quý thầy. Buổi làm việc này lạ nhất cho tôi do lần đầu tôi thấy các thầy vào tiệm phở. Bà chủ cho biết các thầy về thăm San Jose và nhân tiện ghé tiệm bánh xèo 909 do nó NỔI TIẾNG. Và dỉ nhiên chuyện bánh xèo chay thì chẳng có gì là khó chỉ thay thịt tôm bằng nấm và đậu xanh là được.
Tôi nghe giọng nói mấy chú nhất là Thầy ngồi đằng trước nói giọng trung cũng hơi ngờ ngợ. Chợt vị Thầy của mấy chú trẻ tuổi nghe giọng nói của tôi bắt đầu hỏi chuyện...
-Rứa có phải em là người Quảng Trị khôn? Thầy là người QT, ở Long Hưng đây nì.
-Dạ, em là dân QT chạy lúc 72 hiện ở Bình Tuy thưa thầy.
-Thầy gốc Long Hưng- QT đây, thầy vô nam rồi qua đây lâu rồi. Thầy tu trên Kim Sơn khi mô có dịp em lên trên nớ cho biết nghe.
Tôi thật mừng và vui lắm khi có vị thầy trụ trì trưởng phái đoàn vô ăn tiệm hôm nay là người QT “quê miềng”. Nhưng khổ nỗi tôi đâu dám đứng nói chuyện lâu với thầy Tịnh Từ. Phải làm việc, phải phục vụ rau và xì dầu cho cả bàn ăn bánh xèo chay của quý thầy và mấy chú…
Sư Ông Thích Tịnh Từ đã phát triển Tu Viện Kim SƠn trên Núi Mandonna vùng Los Gatos (*)
Thầy ngồi đầu bàn ngó xuống cười nói rất tự nhiên vui vẻ. Thầy cười giọng hồn hậu ấm áp..Thầy Tịnh Từ lâu lâu ngó tôi chạy tới chạy lui lăng xăng. Thầy biết những người mới qua như tôi rất rụt rè lo làm việc. Viêc làm là trên hết, dù thầy hay bất cứ ai quen với hoàn cảnh nào người bồi bàn không được đứng lề mề nói chuyện lâu dài được.
Bữa tiệc chay Thầy với các sư môn vừa xong thì trời sập tối. Trời cuối năm trời mau tôi. Những người từ Tu Viện trên kia lật đật ra về. Từ San Jose lên Watsonville còn khá xa lại còn ngoằn ngoèo leo núi do Tu Viện ở trên chóp núi. Mười mấy người vội vã ra hai chiếc xe van đang đợi ngoài kia.
Tôi tiếp tục dọn bàn, sắp đặt lại vị trí cũ mấy chiếc bàn thì thật ngạc nhiên khi có một chú đệ tử của Thầy lật đật đi vào. Chú trao cho tôi cuốn băng Video Cassette Sự Tích Phật Thích Ca và một cuốn băng Cassette nghe bài Pháp Thoại “Chiếc Bè qua Sông” của Thầy Thích Tịnh Từ.
Thì ra Thầy ra về, nhưng lòng còn nhớ một người Đồng Hương QT một kẻ vừa có cơ hội vượt trùng dương qua vùng “Đất Hứa
Thầy tuy vội lên chùa do trời đã tối mà chùa còn xa lên núi, leo đèo...phần tôi thì phải lo làm việc. khách ăn tối đang lũ lượt vào tiệm.
Thầy Tịnh Từ hiểu điều này và hơn bao giờ hết thầy cho đệ tử đem cuốn băng vô cho tôi làm kỷ niệm một lần Sơ Ngộ với nhau giữa hai đồng hương giữa một thầy tu và người thường lao động.
Từ ngày đem cuốn băng Sự Tích Phật Thích Ca bằng phim hoạt họa này về nhà, đứa con trai út của tôi lại mê coi nhất trong những thứ nó thích. Ngày nào nó cũng coi, đến nổi nó thuộc lòng.
Nhớ lại năm gia đình chúng tôi mới qua (1995) ở thành phố San Jose này, hàng sáng vợ tôinghe radio băng sóng 1430AM (cả 1500 AM) đều có giờ pháp thoại của Thầy Thích Tịnh Từ. Có khi thầy mở đầu bằng bài kệ, có khi thầy lại hát một bài ngắn..Người VN qua đây các đài radio tiếng Việt Nam có khá nhiều. Những làn sóng phát thanh tiếng VN từ 1120AM, 1430AM, 1500AM, 96.1FM...nhửng làn sóng đó nó là đời sống tinh thần cho những người xa xứ. Nhất là vợ tôi, khi nào cũng nghe để đỡ nhớ quê, nhớ người thân. Còn tôi may mắn nhờ vào công việc. Việc làm giúp cho tôi phôi pha, chính là nhờ vào những giờ lao động chân tay.
Năm 2007 dì tôi từ chùa Vĩnh An VN qua thăm San Jose và lên chùa Kim Sơn
Mẹ và con trai Đinh Duy Trung 2007 Kim Sơn
Kể cũng lạ, cuốn băng thầy tặng đã hai mươi lăm năm qua. Hôm nay thử lại nó vẫn còn tốt như ngày nào. Cũng may còn cái máy VCR nên mới xem được. Thời này có ai còn xài VCR để xem băng Cassette nữa đâu? Ít nhất là DVD nhưng DVD bây giờ cũng lạc điệu rồi. Tôi thì ưa xài đồ cỗ nên còn giữ cái VCR đi kèm với cái màn hình nên mới thử cuốn băng này, một kỷ niệm khó quên ngày đầu sơ ngộ với vị thầy đồng hương Thích Tịnh Từ./.
mùa hè 1972 tôi hay ngồi thơ thẩn bên bờ sông Tiền- vườn Hoa Lạc Hồng -thành phố Mỹ Tho
NGÀY SAU SẼ RA SAO
Mùa hè Ly Loạn 1972 đã đưa đẩy không biết bao nhiêu người Quảng Trị phải bỏ xứ ra đi. Hành trình về nam rời xa quê ngoại, gia đình tôi phải vào tận Thành Phố Mỹ Tho. Lần đầu tiên trong đời -năm mưòi chín tuổi, tôi vào tận một nơi xa mịt mù, xa hơn cả Sài Gòn.
Mỹ Tho nơi ngừơi ta hay quen miệng nói ngắn bớt chỉ còn chữ "Mỹ":
-Đi Mỹ, dzề Mỹ không?
Đó là những lúc tôi ngơ ngác tìm xe về Mỹ Tho ở Bến Miền Đông. Những chiếc xe ca chở nhiều người, xe lô chở hơn mười khách .
bến xe Mỹ Tho Định Tường (1968)
Mỹ Tho 1972
Kỷ niệm về quê hương tôi đã viết nhiều, nhưng với một thành phố mới-MỸ THO- một nơi từng dang tay đón gia đình tôi, những ngày ly loạn- dù ít, dù nhiều trong tôi vẫn nhớ.
góc Vườn Hoa Lạc Hồng ghẹo trái sẽ là Trưng Trắc nắp theo bờ sông Tiền Mỹ Tho! Ngày đó, làm sao tôi quên được những con đường đầy lá me bay. Những cây me cổ thụ, tôi không biết được trồng bao lâu? Tôi hay đi trên con đường Hùng Vương dẩn ra vườn Hoa Lạc Hồng, rồi ngồi thơ thẩn bên bờ sông Tiền, ngắm những thuyền bè tấp nập, những làn sóng- nước đục- lao xao... Tôi là người xa lạ từ miền trung khô cằn cát đá trôi lạc vào một thành phố phương nam. Nơi đây có những lùm mận chín hồng, những vườn cam chĩu trái, cây lá xum xuê. Điều đáng nhớ cho tôi là lòng người nơi đây cởi mở bao dung làm tôi chạnh lòng thương cho thân phận quê mình sao quá gian truân đau khổ? Những ngày chạy loạn đã đưa đẩy số phận bạn bè cũng như tôi chính thức giã từ bút nghiên sách theo tiếng gọi quân hành. Ngày đầu tiên đếm bước một hai... trong quân trường Quang Trung bụi nắng. Những lúc này lòng tôi luôn hướng về gia đình đang lưu ngụ trên quê hương mới miền Nam mưa nắng hai mùa. Bước chân bỡ ngỡ vào nam chưa nơi ăn chốn ở. Tiếp theo là đời sống tập thể và quân trường biết bao xa lạ với tuổi học trò? Chưa hết nhớ một quê hương bỏ lại nay tôi lại nhớ về một nơi mới đến có ba mẹ anh em và bà con ở đó.
chợ cá Mỹ Tho 1972 Tôi nhớ làm sao những giây phút sung sướng lâng lâng trong lòng khi cầm tờ giấy phép tạm rời Trung Tâm 3 về thăm nhà. Tôi nhớ chuyến xe lam Gò Vấp qua xa lộ Đại Hàn về Bình Chánh. Tôi nhớ những chuyến xe đò Sài Gòn - Mỹ Tho hay những chuyến xe lô 12 chỗ ngồi. Xe qua cầu Bình Chánh xe về Long An rồi theo Quốc Lộ 4 ngang ngã 3 Trung Lương là rẽ về Thành Phố Mỹ Tho.
sông dọc theo đường Trưng Trắc gần Chợ Gạo Con đường Nguyễn Trãi chốc bỗng thành thân thiết do đại gia đình cậu mợ tôi và ba mẹ tôi trú ngụ tại đó. Tôi dần dần nhớ chợ Vườn Bông nhớ Vườn Hoa Lạc Hồng nhớ con sông Tiền hay nhánh sông qua cầu Quay luôn luôn rộn rã thuyền bè bán buôn. Những vựa trái cây rau trái, những tiệm ăn Tàu Việt với món hũ tiếu Mỹ Tho nổi tiếng khó quên.
***
CHẲNG LÀ HẸN ƯỚC VÀ MÃI MÃI RA ĐI
Chóng vếnh chẳng bao lâu, chỉ vài tháng tôi có mặt phố "Mỹ" thế mà một thứ tình cảm cùng kỷ niệm khó quên một thành phố hiền hòa yên tĩnh cùng một mối tình ban sơ của 'người hàng xóm' đối diện nhà cậu mợ tôi, nơi nhà tôi cư ngụ. Rồi tôi phải ra đi, lại giã từ môt cảm tình cũng như một tình yêu vừa chớm.
Chỉ mấy tháng với Mỹ tho thôi, lạ thay hình ảnh Mỹ tho vẫn ghi mãi trong tiềm thức tôi. Mấy đứa em tôi lúc đó bắt đầu quen tên trường mới Nữ Trung Học Lê Ngọc Hân, tôi thì quen với bến xe Mỹ Tho, chuyến xe lô Minh Chánh 12 chỗ ngồi do lên về Sài Gòn lo chuyện thi cử, đầu đơn vào không lực và sau này là những chuyến về phép từ quân trường. Từ Sài Gòn những chuyến xe của thập niên 1972 đưa tôi về Mỹ Tho. Những cánh đồng Long An, những vườn trái cây dần dà quen mắt. Tất cả đều trở nên quen thuộc và có chút nào đó thân mến hơn. Tôi không ngờ sau khi ra đơn vị, từ năm 1973 là tôi ra đi về lại miền trung và từ đó tôi vĩnh viễn chia tay Mỹ Tho không một lời từ tạ?
QL 4 truoc 1972 Mấy chục năm xa Mỹ Tho một nơi tôi chỉ ở "thoáng qua", nhưng trong tiềm thức tôi vẫn âm vang tiếng sóng nước lao xao, hình ảnh lá me bay, những con phố hiền hòa trầm mặc, những khuôn mặt người dân vui tươi cởi mở, nhiều tấm lòng hào sảng vị tha...
phà qua Kiến Hòa
Bên kia bờ sông Tiền là Kiến Hòa, là Bến Tre, chỉ qua phà cầu Bắc là đến thôi; thế mà tôi đã thất hứa với chính mình. Bên hai ly nước dừa với người con gái tôi quen trong một lần sơ ngộ, những cảm xúc và bỡ ngỡ của hai người khác phái đến với nhau từ hai miền đất xa xôi, lạ lẫm. Và xót xa sâu lắng nhất là tôi đã không hứa với nàng người con gái xứ Mỹ Tho một điều gì? Chỉ thoáng quen nhau, rồi tôi biền biệt ra đi cho đến bây giờ. Giờ nàng đã là người thiên cổ. Tôi vẫn bâng khuâng không biết những phút sau cùng đó có lần nào nàng nghĩ về tôi không? Câu hỏi này chắc mãi theo tôi?
ĐHL 08/04/2012 edit 14/8/2017
rạp chiếu phim Vĩnh Lợi trước mặt Chợ Mỹ Tho vào năm 1972 không có máy lạnh và chiếu theo xuất
rạp chiếp phim có máy lạnh Định Tường chiếu theo xuất nằm bên đường Trưng Trắc dọc theo bờ sông
Dinh Thi Hiep Đó, đất đai Mỹ Tho màu mỡ thế đó, con người Mỹ Tho cũng phóng khoáng; gia đình mình nương sống ở đây tránh được mùa hè đỏ lửa 1972. LikeShow more reactions · Reply · 2 hrs Manage Thach Han Thach Han Thấm thoắt đã 45 năm trôi qua!!! Em vẫn nhớ như in ngày đầu tiên bước chân đến vùng đất lạ!!! Với dĩa cơm tấm Mỹ tho hương vị lạ lùng! Ly chè đậu đỏ sao mà chẳng ngọt sắc như ở Quảng trị??? Những ngày đầu bỡ ngỡ xa quê,tụi bạn mới lại hay chọc ghẹo vì tiếng trọ trẹ,buồn lắm vì nhớ quê,cứ leo lên mái tôn sau nhà nhìn mây bay về phương Bắc! Lòng nghĩ rằng chắc mây sẽ về tới quê hương Quảng trị với bao thương nhớ!!! Những hình ảnh trong bài em đều nhớ! Con đường Hùng Vương ngày ngày đi học rợp lá me bay! Chợ Mỹ tho tấp nập gần các vựa trái cây cập ven sông đầy ắp hoa quả 4 mùa! Nhớ vườn hoa Lạc Hồng tươi mát cạnh sông Tiền cuồn cuộn phù sa! Nhớ tiếng còi phà trầm mặc cùng ánh tà dương lấp lánh trên sông! Nhớ lắm Mỹ Tho dù chỉ 3 năm cho gia đình mình nương náu! Thương rất nhiều những ân tình của Cậu Mợ,của những con người phóng khoáng của đất miền Tây ! Nhớ lắm tiếng chuông nhà thờ cổ kính,nhớ trường Nam,trường Nữ, Lê Ngọc Hân,Nguyễn Đình Chiểu,La San,trường Dòng...! Nhớ rạp hát Vĩnh Lợi,Định Tường,Tân Viễn Trường...! Nhớ cầu Quay,chợ Gạo...! Nhớ nhiều các Thầy Cô,bạn bè...chắc giờ này nhiều người đã kg còn!!! Mỹ Tho, vùng đất kg bao giờ phai trong ký ức!!!
Dinh Thi Hiep Đó, đất đai Mỹ Tho màu mỡ thế đó, con người Mỹ Tho cũng phóng khoáng; gia đình mình nương sống ở đây tránh được mùa hè đỏ lửa 1972.
ReplyDeleteLikeShow more reactions · Reply · 2 hrs
Manage
Thach Han
Thach Han Thấm thoắt đã 45 năm trôi qua!!! Em vẫn nhớ như in ngày đầu tiên bước chân đến vùng đất lạ!!! Với dĩa cơm tấm Mỹ tho hương vị lạ lùng! Ly chè đậu đỏ sao mà chẳng ngọt sắc như ở Quảng trị??? Những ngày đầu bỡ ngỡ xa quê,tụi bạn mới lại hay chọc ghẹo vì tiếng trọ trẹ,buồn lắm vì nhớ quê,cứ leo lên mái tôn sau nhà nhìn mây bay về phương Bắc! Lòng nghĩ rằng chắc mây sẽ về tới quê hương Quảng trị với bao thương nhớ!!!
Những hình ảnh trong bài em đều nhớ! Con đường Hùng Vương ngày ngày đi học rợp lá me bay! Chợ Mỹ tho tấp nập gần các vựa trái cây cập ven sông đầy ắp hoa quả 4 mùa! Nhớ vườn hoa Lạc Hồng tươi mát cạnh sông Tiền cuồn cuộn phù sa! Nhớ tiếng còi phà trầm mặc cùng ánh tà dương lấp lánh trên sông! Nhớ lắm Mỹ Tho dù chỉ 3 năm cho gia đình mình nương náu! Thương rất nhiều những ân tình của Cậu Mợ,của những con người phóng khoáng của đất miền Tây !
Nhớ lắm tiếng chuông nhà thờ cổ kính,nhớ trường Nam,trường Nữ, Lê Ngọc Hân,Nguyễn Đình Chiểu,La San,trường Dòng...! Nhớ rạp hát Vĩnh Lợi,Định Tường,Tân Viễn Trường...! Nhớ cầu Quay,chợ Gạo...! Nhớ nhiều các Thầy Cô,bạn bè...chắc giờ này nhiều người đã kg còn!!! Mỹ Tho, vùng đất kg bao giờ phai trong ký ức!!!