Saturday, December 3, 2022

ÔNG LÃO VÔ GIA CƯ VÀ CON CHÓ VÀO MỘT CHIỀU ĐÔNG GIÁNG SINH

BÀI TÁI ĐĂNG 





The Little Drummer Boy
(Katherine Kennicott Davis)

Come they told me
Pa rum pum pum pum
A new born King to see
Pa rum pum pum pum ...

***

 Lão ngi đó đã lâu, bên cái trm đi xe buýt s 64 ti góc đường Mc Kee và White thành phố San Jose. Mi người chuẩn b lên xe nhưng lão chng màng gì chuyn xe chy hay không. Ngi cnh trm xe t lúc nào, lão không biết v đâu, đi đâu lúc này?

 San Jose ngày gn Giáng Sinh không mưa, nhưng mây nhiều, làm bầu trời trở nên u ám, ảm đạm. Trời khá lnh khi đã vào đông. Dù sao  đây cùng còn may mn hơn các tiu bang khác, những nơi đó tuyết giá ph đy, nhit đ xung thp hơn California nhiu nên tai nn xe c thung xuyên.


    Tôi đ
ng đi chuyến xe buýt 64; nó là 
chng chót chuyn tiếp th hai ca tôi trên đường ti trường. Tôi ch nhìn thoáng lão già homeless. Một cảm giác ái ngại hay thuơng hại chợt đến


Lão gi thôi úp hai bàn tay vào mt. Lúc này là cơ hi cho tôi thy được khuôn mt lão. Một khuôn mặt trông nhăn nhúm như v xoài chín. Râu mọc lm chm, mái tóc bạc phơ, cong queo dưới cái vành mũ bạc màu. Hai gò má ông ta xương xu, méo mó. Đôi mắt, mí sp, hơi hé với những tia nhìn xéo, ti sm. Mng da còn li trên mt lão mc thếch, do không tm gi lâu ngày...

            -Rocky! Rocky?!

      Tiếng lão kêu con chó.

  Chú chó con ct cnh chiếc xe đy mua hàng siêu thị. Chiếc xe đang cht đy "gia tài' cho lão.  Con chó  kêu vài tiếng khe kh như tr li. Nó ve vy đuôi như mun cho lão thy nó nghe tiếng gi ca ch.

Tội nghiệp cho con chó cũng mang thân phận 'homeless' như chủ khi do màu lông bn thu không chút gì "mượt mà "  như chó "nhà giàu"?

  Con "chó homeless" này có vẻ tinh khôn; có th có chút gì "tinh ranh" mi đúng. Tôi nghĩ vy cũng phi. Nếu chẳng thế thì làm sao cùng lão ch 'sinh tn' dọc theo 'con đường gió bi, giang h'? Nó lay hoay -ngó ngược nhìn xuôi- như muốn chứng tỏ với Lão lòng  trung thành,  bo v 'cái gia tài' ca  chủ trong chiếc xe đẩy kia.

  Trong chiếc xe đẩy kia, không biết bao nhiêu th vt vnh, nào cái mn bông dơ dá vàng, nào nhng m áo qun cũ bn thu, vài ba chiếc giày méo mó sn gót, my cái bao đng lon nhôm, chai nha. Nhng th nhôm nha lão lượm hàng ngày s gom li bán cho các nơi tái chế kiếm vài đng mua thc ăn. Có th my đng bc này lão s mua thuc hút cho qua cơn ghin cùng cái giá rét mùa đông chăng? Dỉ nhiên tôi không tả hết những thứ này. Đối với một đời sống bình thường, chiếc xe này nó chỉ là một 'đống rác'trước mắt tôi không hơn không kém. Giờ đây 'đống rác' này là mạch sống, là một 'gia tài bất khả phân li' của Lão. 

 GIANG SINH TAI THANH PHO SAN JOSE NAM 2017 (update)


Sợi dây ct chó không được dài cho nó đi xa hơn. Nó ch loay hoay, ngi -ngi, quanh chiếc xe đẩy như sp sa được ăn chút gì? thc ra chng có gì cho nó ăn c!

Thnh thong lão úp hai tay vào mt nói lm nhm nhng gì không ai nghe rõ. Thc ra chng ai đ ý tiếng lão nói, chng ai màng nhìn lão. Mọi người lo lên xe cho kp gi. Nếmưa, lão có th ngi vào chiếc ghế dài trong trm  đ tránh. Chng ai xua đunhưng lão sẽ tự lo thân phận mình, c ý ngi xa hơđ tránh s khó chu cho nhng người đi xe.

chó 'tt phước'


  Nhìn con chó, tôi thy ti nghip, tuy  M mà nó chng may mn. Chng bì vi my con chó 'tt phước' , được ch dn đi do ngày hai bui.  Tri lnh, nhng con chó may mn kia có cái "áo chó " khoác ngoài; trên cổ có người còn đeo thêm cái chuông vàng óng ánh. Si dây dn chó cũng màu mè tht đp! Rõ ràng đó là những con chó nhà giàu, mập mạp đang bước 'đủng đỉnh' theo chủ, bộ lông láng mượt. trông phát ham.

 "Chó m xu mt ch nhà ", câu này đúng cho ai đang có cơăáo mc, có nhà ca, có xe c chy đó đây. Tôi nhìn b lông xơ xác ca chú "chó homeless" này, dù sao cũng hợp vi b áo qun bn thu của ch nó đang bn.

 Lão già và con chó, hai 'ch t' chắc vẫn lang thang trong thành ph San Jose qua mùa đông này? Ngày mai của Lão, tôi không biết được. Ngày tháng ti lão sẽ còn hòa mình vi "vũ điu trn gian" dưới 'thiên đường h gii' này; nơi mà hai thái csướng -kh tt cùng mãi quyn vào nhau làm thành mt khúc bi ai bất tận của con người.

Lúc trquá lnh, có nhng người homeless nm chếbên lề đường- trên ghế công viên hay xó xỉnh nào đó ở ngoài các hành lang, góc chợ trong thành phố. Bao cái chết vô tha nhn cnh nhng ngôi nhà bên trong có lò sưỡm áp và thc ăn dư tha? Nhưng từ lâu chẳng ai thống kê. Thiên hạ chẳng còn ai hơi sức đâu  động đến những sự thật đau lòng hay khó chịu cho những gì gọi là "lương tâmnày cả. Vấn nạn homeless đã thành bất trị và kinh niên tại các nước giàu có và sự thật này không ai chối cãi nhưng xã hội vẫn mãi bất lực, chưa tìm ra giải pháp khả thi nào?

Dĩ nhiên tôi có bổn phận miêu tả cùng nói lên tâm trạng mình với đồng loại. Tôi làm được gì? Chẳng có khả năng nào cả, ngoại trừ thứ cảm giác buồn- trắc ẩn mà thôi.




Xã hi và chính quyền không hẳn làm ngơ với những cảnh đau lòng, bất nhẫn. Cộng đồng văn minh đã và đang góp tay giúp du đi thm nn trong đó có nhng người homeless ngày ngày lang thang trên các no ph nơi quê huơng mi tôi đang . Có xã hi nào quá toàn m đâu? nơđây nn văn hóa mi trách nhim cá nhân là cao nht còn tình gia đình nghĩa v bà con là th yếu. Bi thế , một ai đó trong xã hi này khi đã l 'sa chân" thì khó lòng ngoi lên đựơc . Có th tôi nghĩ đúng, lão già homeless hôm nay tôi đang gp bên cnh xe buýt này ch mt ln "đã l sa chân" vì mt vn đ gì đó và "vết dơ" nó vn b xã hi lưu mãi không cho lão mt cơ hi hoàn lương?
 



i sung sướng và êm ấm biết bao!

 Chú chó con vn ngó láo liên làm bn phn canh chng chiếc xe. Thnh thong nó ngó lão như đi chia cho mt chút bánh nào? Không thy gì, con chó ly chân cào cào vào vài mu rác cnh nó, đôi mt đen nhánh, ngó láo liên như ra vẻ 'chăm chỉ' với chủ nó.

 Tôi lên xe buýt, cái trm xa dn. Dáng ngi lom khom ca lão già homeless, chiếc xe đy và con chó xa dần cho đến khi khuất hẳn tầm mắt của tôi./.

ĐHL 

20/12/2013
edit by ĐHL Giáng Sinh 2022

Friday, December 2, 2022

TRUYỆN NGỤ NGÔN AESOP TẬP 16


CUA MẸ TẬP CUA CON ĐI


Cua Mẹ bảo Cua Con:

-Sao trong thế giới này con cứ đi ngang hoài vậy? Con phải gắng mà duỗi móng ra và đi thẳng xem nào?

Cua Con ngoan ngoãn trả lời mẹ:

-       Thưa mẹ con sẽ cố gắng học đi như mẹ bảo, nhưng mẹ thương yêu hãy chỉ cho con cách đi xem nào?

Thế là con Cua Già phải gắng hết sức mà đi THẲNG về phía trước. Nhưng khổ nổi Cua Mẹ cứ vẫn đi NGANG, giống y con của bà vậy. Rồi nữa, khi Bà gắng duỗi móng ra lại vì thế mà vấp  ngã chúi mũi.

·       ĐỪNG BẢO AI LÀM ĐIỀU GÌ TRỪ PHI BẠN CÓ THỂ LÀM GƯƠNG TRƯỚC ĐƯỢC

====================
                                                    

CON SÓI VÀ BÓNG NÓ

 


Chiều tà, Sói rời hang đi tìm cái ăn trong lúc tâm hồn sói lấy làm thư thái. Sói vừa chạy vừa ngắm bóng nó trải dài trên mặt đất theo ánh nắng mặt trời từ từ lặn. Chợt Sói khám phá ra rằng bóng nó to lớn gấp cả TRĂM lần thân hình thật của mình?

Sói vừa ngạc nhiên vừa tự hào:

-       Ồ tại sao?! Té ra Ta to lớn đến thế à. Ta thích ta quá, nhưng cớ sao lại phải bỏ chạy trước con Sư Tử nhỏ bé kia. Ta phải cho hắn biết ai chính là VUA mới được.

Sói vừa nghĩ ngang đây, thì có một cái bóng to lớn hơn đã vồ lấy nó. Đó là giây phút Con Sư Tử đã chụp Sói chỉ qua một cú vồ ./.


·       BẠN  CHỚ NÊN HOANG  TƯỞNG  MÀ  QUÊN  ĐI  THỰC  LỰC  CỦA  MÌNH

                            * TRI KỶ TRI BỈ 

                                       =============== 


CHUỘT ĐÒI TO BẰNG VOI



Có chú Chuột đang chạy dọc theo đại lộ của Vua. Chuột  rất tự hào do nó nghĩ bao lâu  nay Chuột chỉ là loài nhỏ bé và mang nhiều tiếng xấu. Giờ đây nó là một Ông Chuột đang thả bộ theo con mương chạy theo đại lộ của Vua. Bỗng nó nghe từ xa vọng đến tiếng ồn ào náo nhiệt của một đám rước. Chẳng bao lâu, đám rước đó tiến gần. Thì ra đó là đoàn rước của Đức Vua với đoàn tùy tùng.

 Vua đang ngự trên lưng một con Voi to lớn cạnh nhiều thứ trang hoàng lộng lẫy. Lại có hai con Chó và Mèo Hoàng Gia cùng ngồi với Vua trong bộ ghế ngồi sang trọng đặt trên lưng voi. Tháp tùng với Vua còn có đoàn tùy tùng đông đảo. Nghe tất cả đều ngưỡng mộ con Voi,  Chuột lấy làm tự ái mới kêu to:

-Thật là một lũ ngu ngốc…

…hãy nhìn ta đây, rồi các ngươi sẽ quên ngay con Voi cục mịch kia. Đâu phải nhìn cái thân hình to lớn của hắn làm các ngươi chóa mắt hết? Hay nó đã dấu được cái già của hắn rồi? Xem ta đây, ta cũng có mắt có tai và có bốn chân như gã đó. Ta cũng quan trọng như gã. Và …

Nhưng Chuột chỉ nói ngang đây thì vừa lúc con Mèo Hoàng Gia đã theo dõi và chộp được nó. Đó là khoảnh khắc cuối cùng cho Chuột biết ra: nó hoàn toàn không thể là con vật quan trọng và bằng Voi chút nào ./.


·       TỰ  CHO MÌNH LÀ VĨ ĐẠI KHÔNG THỂ LÀM CHO CHÚNG TA TRỞ  NÊN VĨ ĐẠI ĐƯỢC

Khi Ta Tự Biết Mình Nhỏ Bé Đó là Lúc Vĩ Đại Bắt Đầu (H. G. Wells) 

                                            ================

                                 

BẦY KIẾN VÀ CON CHÂU CHẤU

 

Một ngày quang đảng đẹp trời vào cuối Thu, có một gia đình họ nhà Kiến rộn ràng làm việc dưới trời nắng nóng, chúng đang dự trữ số lượng ngũ cốc đàn Kiến kiếm và phơi khô trong mùa hè. Có con Chấu Chấu đói meo , dưới tay nó có cải Vĩ Cầm, mon men tới nhỏ nhẹ xin Kiến chút gì ăn ?

-Cái gì ?

Bầy Kiến thét to ra vẻ ngạc nhiên:

-       Chú mầy không dự trữ thứ gì hết cho mùa đông à ? Thế thì chú mầy làm cái quái gì trong thế giới này  suốt cả mùa hè hả?

Châu Chấu rên rỉ, phân trần:

-       Mình chẳng có thì giờ để dự trữ thức ăn mấy bạn ạ. Mình do bận soạn quá nhiều nhạc đến khi biết được thì mùa hè đã qua rồi.

Ngang đây, bầy Kiến nhún vai vẻ khinh bỉ:

-       Bạn soạn nhạc hả?

 Kiến tiếp tục đay nghiến:

-       Tốt, Tốt, bạn soạn xong rồi thì hảy NHẢY đi.

Nói xong, lũ kiến quay lưng, tiếp tục công việc ./.


·       THỜI  GIAN  CÓ  LÚC  TA  PHẢI  LÀM 

 VIỆC  VÀ  CÓ  LÚC  TA DÀNH ĐỂ VUI  CHƠI 

Thursday, December 1, 2022

F5 - MỘNG ƯỚC KHÔNG THÀNH


Giữa lòng trời khuya muôn ánh sao hiền
Người trai đi viết câu chuyện một chuyến bay đêm
Cánh bằng nhẹ mơn trên làn gió
Đời ngây thơ xưa lại nhớ lúc mình còn thơ... (lyrics- Một chuyến Bay Đêm)


Bạn mến
Ngày đó dưới  vòm trời quê hương những ngày chinh chiến cũ, thời còn thư sinh tôi hay ngước mắt nhìn theo từng đoàn phi cơ khu trục cánh quạt A-1E Skyraider của Không Quân VNCH bay từng đoàn ra hướng bắc.  Chiến tranh càng gia tăng, hàng ngày có nhiều phi tuần phi cơ phản lực từ biển bay vào. Sau những phi vụ chúng nghiêng cánh luợn vòng quanh thành phố Quảng Trị. Những chiếc F-105 thunderchief hay F-4C Phantom...Còn nghe người ta kể chuyện những người có dịp chữa thương ngoài Hạm Đội Bảy lênh đênh ngày đêm trên sóng nước Biển Đông. 


Chiến tranh càng lúc càng khốc liệt hơn. Hàng ngày tôi nhìn lên bầu trời xanh; từng làn khói trắng dài thăm thẳm mà người ta nói là của B-52. Rồi đêm về nghe tiếng bom dội từng tràng trên Trường Sơn làm rung rinh mặt đất thành phố...                                   
Thành phố QT năm đó một thời bom đạn. Từng đêm không ngủ, cả nhà chực chờ chỉ nghe tiếng hú của pháo là chạy ngay xuống hầm. Từng hỏa tiễn bên kia bắn vào thành phố, tiếng đạn rít nghe u u. Từng tràng cà- nông 105 ly từ trong Thành Cổ bắn hằng đêm...

Quê hương từng qua bao mùa lửa đạn. Nhiều thế hệ đàn anh lần lượt ra đi và màu áo ô liu người lính chiến mỗi lần về phép đi qua bao con phố Quảng Trị. Tiếp đến sẽ là thế hệ chúng mình và những ý nghĩ cho một mai lên đường cũng phát sinh từ đó. 

Từng lần đám tang, bao tử sĩ trong đó có người thân. Từng dòng nước mắt bà con chưa khô lại phải ướt đẫm thêm khi tiễn đưa người thân khác hi sinh trong trận mạc.

Rồi hàng ngày, những câu hỏi lóe lên trong đầu: "Ra đi tòng quân lúc nào đây" và "thích loại lính chi?" 

Bầu trời quê hương rộng mở. Tiếng động cơ gầm rú hàng ngày, toàn phi cơ của bom đạn, chết chóc. Mình đã chọn và thích phi cơ từ đó. Nhưng giấc mơ xưa bất toại, giấc mộng "tung mây lướt gió" không thành. Tuổi về già, có khi ngước nhìn bầu trời xứ lạ, nghe máy bay gầm rú lao trên trời xanh, mình chợt thương về một thời hoa bướm, một chặng đời biết bao là mộng ước, khát khao...

***

   GIẤC MƠ XƯA

Quảng Trị thời học sinh 1971

Mộng ước của mình  thời tao loạn,  rằng: nếu có khoác chiến y thì mình  mơ một giấc mơ "đi mây về gió ", có nghĩa là chọn nghề phi công  tức là Pilot. 

  Ôi nhớ làm sao những ngày cắp sách đến trường. Tuy còn đi học nhưng tâm trí mình vẫn hay tưởng tượng, mê mệt, sưu tầm biết bao chủng loại máy bay. Cho đến bây giờ mình vẫn còn nhớ rõ hình dáng, từ chiếc B 57 Canberra khổng lồ cho đến chiếc F 5 nhọn hoắc, hay chiếc A 37 đen trui trủi. Lại chiếc đầm già L 19 hay chiếc C 47 đa dụng, cho đến chiếc vận tải cơ hiện đại C.130 Hercules  mình cũng nghe quen cả tiếng động cơ, nhất là mỗi khi chúng bay qua lại trên bầu trời Quảng trị. 

Sài Gòn 1972 

 Chiến tranh tao loạn, người QT phải ra đi. Không ai quên một Mùa Hè Đỏ Lửa, rồi nhà mình cũng theo dòng người bỏ xứ. Mọi đứa học trò Quảng Trị đều đành phải bỏ trường, xa bạn, trôi dạt khắp nơi. 
Giấc mơ xưa- giấc mơ "bay bổng" khi chọn con đường binh nghiệp. Không hẹn mà gặp, nhiều đứa học trò phải rời bút nghiên, chọn màu áo lính. Một năm biến loạn, thay đổi cho bao nhiêu đứa nam -lứa tuổi 1954-1953- cùng lớp cùng trường tòng quân.             

              tấm ảnh mình chụp tại SG để nạp đơn pilot                                    
Từ miền Trung vào SG tháng 10/1972







Tháng năm 1972 sau một tháng tạm trú Đà Nẵng, cả nhà mình thật sự 
tránh vùng khói lửa ngơ ngác lạc vào đất Sài Thành để về tận  Mỹ Tho. Quả là một chuyến "phiêu lưu" bất đắc dĩ.


    




Lại lặn lội lên lại Sài Gòn lo thi Tú 2 tại Trường Đinh tiên Hoàng ở tận Đa Kao.  Những đứa bạn cùng lớp bỏ luôn Đà nẵng chạy vào thi tại trường này.  Trung tâm Đinh Tiên Hoàng đặc biệt cho học sinh chiến cuộc ngoài trung vào như Quảng Trị, Pleiku, Phú bổn...  Còn may cho mình, bài vở chỉ còn một nửa trong đầu mình cũng 'dzớt' đặng 'tú hai'.  Nhưng có lệnh ĐÔN QUÂN,  thế là  vội lon -ton chạy lên Lăng Cha Cả- 'A LÊ HẤP' đầu đơn PILOT!


 người viết vô khám sức khỏe pilot 1972 sau khi qua Lăng Cha Cả thì phải qua cái cổng này gọi là Cổng Phi Long Sài Gòn


LĂNG CHA CẢ 1972



         Phi cảng Tân sơn Nhất thời 1972                         
*
   Úi chao ơi! thanh niên xin vào không quân sao đông quá? Mình vượt qua cả rừng người để xin  cho được cái 'TICKET' tức là số thứ tự ghi ngày tới nạp đơn cũng phải chen lấn mệt muốn 'xỉu'? Quả vậy có anh chàng nào đó bầm dập te tua... giày dép văng đâu mất, rớt luôn cả giấy tờ!?

Nếu không mê pilot thì chen lấn làm chi? Đó là ngày xin số thứ tự thôi. Ngày tới nộp đơn thì không còn chen lấn do theo ngày giờ trên ticket mà đi. Qua Cổng Phi Long, mình ngắm hình ảnh mấy chiếc F5 và A 37 dán trước văn phòng mà mê làm sao! 

Còn nhớ chăng tâm trạng ngày đó? Một nửa tâm hồn rớt lại với chặng đường bỏ xứ ra đi. Một nửa tâm hồn cho giấc mộng "tung mây lướt gió". Cả một thời gian dưới mái trường xưa Nguyễn Hoàng, một khung trời ầm ì tiếng súng, âm thanh gầm rú của phi cơ chao cánh quanh ngôi thành cổ. Rồi một ngày của ước mong lại đến, ngày cầm tờ đơn đi nộp tại đất Sài Gòn, Tân sơn Nhất ngày đầu trong đời ...

SỐ lượng hồ sơ quá nhiều. Người ta chia ra mấy chục toán. Mỗi toán có tới bảy, tám chục người là ít. Mình nhớ số toán mình là 18, có bảy chục ứng sinh. 

KHÁM SỨC KHỎE PILOT: MẤY MÓN ĂN CHƠI

Nộp đơn xong sẽ có hẹn ngày tới trại Phi Long này khám sức khỏe. Mấy ngày khám đó mình xem như là ngày "ĐỊNH MẠNG".  

Định mạng do sao? Khám kỹ và không hề thu nhận do quen biết hay còn gọi là "con ông cháu cha". 

SỨC KHỎE LÀ SỨC KHỎE

Lái phi cơ không là chuyện bình thường, nể vì quen biết. Sức khỏe là sức khỏe đúng nghĩa thật sự.

Đúng quá đi thôi. Bởi đúng mới khó và kỹ và cũng vì thế mới là ngày "định mạng" có 'tung mây lướt gió" được chăng?

 Đúng ngày hẹn bọn mình trong toán số 18  ai nấy đều gọi tới Trại Phi Long  rất đúng giờ để thưởng thức mấy 'MÓN ĂN CHƠI'!

  Thưa bạn đọc, này nghe:  mới vô vòng đầu, món cân đo tổng quát khám lấy số "pignet" cùng tim mạch thôi mà các chàng 'dự tranh hoa hậu pilot' tương lai rớt chẳng khác gì 'sung rụng'.
-------------------------------- 
PIGNET:  a measure of the type of body build obtained by subtracting the sum of the weight in kilograms and the chest circumference in centimeters from the height in centimeters
---------------------------------------- -------------

Mới đợt đầu, "phe ta" tức toán 70 của mình 'hao quân' hơn phân nửa, thưa đi thấy rõ. Có anh chàng cái 'bo đì' (body) thật đẹp, chắc cũng tập tạ suốt ngày, mình nghĩ như thế. Nhưng pignet đẹp mà có thể tim mạch quá cao  tức là  INAPT  (loại) rồi. Các bạn biết sao không? nhịp tim  cao quá nguy hiểm khi lên cao làm sao lái phi cơ?

  Mình còn may dù nhẹ ký hơn, ngót nghét 45 ký thôi và 1.65 mét, đã lọt qua vòng một 'ăn chơi'này. Nhịp tim bình huyết áp bình thường. Còn nhớ tiêu chuẩn vào pilot cao tệ lắm 1.62 mét và nặng 45 ký. Phi công mà  lại "thiếu thước" thì coi răng đặng?

Lăng Cha Cả tức ngã ba vô phi trường Tân Sơn Nhất qua cổng Phi Long và trại DAVIS. Thời gian đó mình ở nhờ vài ngày tại Chùa Hải Quang rồi đi bộ lên nộp đơn. 

A 37B


B 57 VNAF


  Ui chao! càng nghĩ cái danh từ 'mấy món ăn chơi' các thí sinh pilot đặt cho thật đúng. Vào ngày thứ hai tức khám mắt bắt đầu khó lên...

 Mình cứ nhớ mãi cái mặt 'hằm hằm' làm nghiêm của ông thiếu tá khoa mắt thấy mà "phát ghét"! 
 
       -Vòng tròn này nổi hay lặn?

       -Trả lời mau?

  Tim đập thình thịch, trong lòng mình cứ bụng bảo dạ... 

-Ui cha răng vòng mô cũng chộ như nổi mà lại cũng như lặn rứa mới khó chớ!

 Mình đáp bừa:

    -Dạ nổi...
  
   -Thế thì đường thẳng này chỉ vào điểm số mấy...


   Mình cố căng mắt, gắng hết sức nhìn qua hai lỗ kính trắc nghiệm .... món khám mắt còn có thêm vài thứ test nữa nhưng quả thật mình không nhớ hết. Chỉ tóm lại rằng nó khó ơi là khó! Nhiều thứ trắc nghiệm đầy ảo giác, mơ hồ giữa đúng và sai để ứng viên quyết định trong thời gian ngắn vài chục giây. Mình nghĩ vậy cũng đúng. Mắt phải tinh anh, chuẩn xác. Lái máy bay chứ đâu phải lái honda?

  Thoát 'món ăn chơi' về mắt, toán mình chỉ còn trên "10 em" . 

Ngày KHÁM RĂNG tương đối dễ dàng, do hư răng thì đi trám. Và có giấy hứa đi trám. Mình người trung kỳ thật không hư răng như mấy anh chàng trong nam này. Nhưng RĂNG không quyết định cuối cùng trong cái ngày sau cùng 

TAI MŨI HỌNG; NGÀY 'ĐỊNH MẠNG' CHO GIẤC MƠ PILOT

 Sau mỗi ngày khám là có thêm 'mấy em rơi lệ' cầm giấy inapt, tức là không được tuyển vào và...tà tà..... go home!


   Cái ngày khám cuối mới là ngày ịnh mạng" cho cái số của mình! 

   "MÓN TAI MŨI HỌNG" 

 Trong phòng chỉ còn khoảng chưa tới 10 người.  Từ một toán 70 chàng "Trai Nước Việt"; sau  ba ngày trắc nghiệm chỉ còn lại trên đầu ngón tay. Ôi chẳng khác chi là  cuộc thi "hoa hậu không quân"  kiểu này quả trầy da tróc vảy chứ đâu phải đùa?

    Ông Thiếu tá tên Lữ bảo gắng mà "phồng má- trợn mắt" hít một hơi thật "hung" vào
Ngậm miệng lại tống hơi ra bằng tai.

 Nếu em nào nghe cái "BỤP" thì coi như tai không lủng, còn tai nào nghe 'xì...' thì bị lủng. Nhân viên thính thị đồng thời khám nghiệm chứ không phải kết quả là do mình nói. Và kết quả đó là chi? Lỗ tai mình, "bụp" đâu chẳng nghe, hắn xì hơi tuốt luốt ra ngoài!
   Thế là mình bị INAPT-tức là bị loại do tai bên phải bị xì.

   Phòng khám vẫn ưu ái cho tờ giấy. Họ bảo tới đường Nguyễn Tri Phương SG trám lỗ tai, phí tổn gần 100 ngàn. Ôi Dân chiến nạn chạy vào đến Sài Gòn, hành trang chỉ có mảnh bằng "vắt vai". Xin quý vị cảm thông cho người Quảng Trị, chạy giặc còn cái mạng là may rồi, 'bới' đâu ra tiền?!

Thế là ta đành ...bỏ cuộc!

    Lủi thủi ra về, mình nghe tiếng động cơ phản lực "gầm rú" sau lưng mà  lòng buồn 'tê tái'.  Giã từ Chùa Hải Quang, chào Thầy Thích Nhật Lệ chào các chú người Trà Trì ở đây như chú Mạnh bằng tuồi mình, xong đáp xe về Mỹ Tho (gia đình mình tạm trú tại đây). 

Về Mỹ Tho.
Chạy theo giấc mơ pilot cho đến khi "công chẳng thành danh bất toại" dù có tú 2 cũng trễ tràng chuyện vào Võ Bị. Thật ra hồi đó chưa bao giờ mình nghĩ đến trường này, giấc mơ pilot nó che phủ tất cả vấn đề.

Rồi về Mỹ Tho suýt chút nữa mình mang tội "trình diện trễ" do đã quá lệnh đôn quân. Cậu mình lại quen ông thiếu tá Bê trưởng phòng nhập ngũ Mỹ Tho tiếp nhận cho mình chứng cho trình diện đúng ngày.

Từ thành phố Mỹ Tho, thế là mình phải sửa soạn  bài "Hành Trang Giã Từ" như ca sĩ Nhật Trường năng hát, chuẩn bị theo xe nhà binh từ Mỹ Tho vào Trung Tâm 3 Nhập Ngũ. Nơi đây lấy số quân, lảnh quân trang quân dụng, a lê hấp tóc ngắn đơ (deux) xăng ti mét,(2 cm), chuẩn bị vào Quang Trung nơi quân trường đó sẽ làm quen với bài ca 'hít đất, chà láng' ...

  Thời gian tại Trung Tâm 3 Tuyển Mộ Nhập Ngũ ở Gò Vấp , nỗi "tiếc nhớ" nghề lái máy bay khiến mình "bon chen" xin qua tái khám pilot một lần nữa cho "khỏi ức" trong bụng.  Do khám pilot quá kỹ nên Không Quân không có số thu nhận đầy đủ. Bên đó lại phải qua tuyển mộ thêm bên Trung Tâm 3 để tìm vài anh chàng nào ưa lái phi cơ F5.

  Cầu may một lần nữa thôi trong đời với cái trại mang tên Phi Long TSN. Nhưng quả thật, cái tai phải vẫn " chứng nào tật đó"  lỗ thủng, thật đúng là lỗ  tai  nó mãi "hại bạn"!

------------------------------- 
Sau cuộc 'bể dâu' tức hơn hai mươi năm sau, số phận miền nam đã kết thúc và chương trình H.O đưa đẩy kẻ 'lủng tai' này qua xứ Mỹ đất nước dung thân này đã giúp đỡ cho vá lỗ tai thủng này lại nhưng lịch sử đã sang trang chẳng giúp gì cho một người thân già lụ khụ 
------------------------------

 ... Mình còn nhớ Nguyễn cường Nam, bạn cùng lớp 12A 3 - niên khóa 1971-72-  "hí ha hí hửng" từ trung tâm 1 không quân Đà Nẵng vào khám 'hoa hậu vòng chung kết' tại Tân sơn Nhất tức là trại PHI LONG trên .[được chấm đậu tại Trung Tâm KQ 1 tại Đa Nẵng nhưng phải vao khám final tai SG]  Tội nghiệp hắn , bị 'knock-out',  Nam buồn bã 'cuốn lại lều chỏng' ra lại miền Trung khô cằn sỏi đá (1972).(Nguyễn c Nam sau này khóa 1/73 SQTB ra trấn giữ 1 chiếc cầu tại Phan Rang cho đến ngày 'gãy súng').


Lê văn Hách và con gái hiện nay tại Mỹ

   Qua Quang Trung 'nắng cháy da người,'  hay ra Đồng Đế ' anh đứng ngàn năm thao diễn nghỉ" số quân đầu của mình mang số 73 / ....nhưng lại thiếu một chữ A (AIR FORCE)cũng vì cái lỗ tai 'xì' nó hại mình 2 bận.

Sau này ở 'trại cải tạo ' lại gặp mấy thằng bạn mang số 73A,  như Lê văn Hách người Bích La . Nó cũng dân 73A , nghe nó kể lại xong chuyện "lướt gió tung mây " nhưng "gãy gánh" giữa đàng, mình buồn cho mình ngày nớ trật mộng F5 thì ít mà xót xa cho "Dồng Minh bạc bẻo" thì nhiều , vì có lần nó nói như vầy :

     -Tau qua Mỹ học pilot được mấy tháng bị cúp viện trợ 'nó đuổi về'mi ơi!

  Trong lúc bọn khóa sinh Kuweit thì 'tà tà' đi học tại Mỹ do tiền học của nước họ;  họ giàu, họ có nhiều dầu hỏa mà!

Mình cũng thôi tiếc cho phận mình, nhưng có cái gì đắng cay cho số hên của những đứa bạn mang số quân đầu là 73A/ 000000
 ./.
Tu bút by ĐHL  26/6/ 2021 USA
edition 1/12/2022 San Jose





 F 4C Phantom USA      


                            1 ông già "Ba Tri" đi máy bay
F 105 Thunderchief

nhà vòm hay gọi là
 hangar chứa máy bay



 DC 6 USA Douglas






Boeing 727 Air Viet Nam-VNCH hồi này có 4 chiếc: 2 chiếc bay quốc nội, 2 chiếc quốc ngoại , thuê pilot ngoại quốc lái

BẢO VỆ VÙNG TRỜI

 CÁC THẾ HỆ PHI CƠ TIÊM KÍCH CÓ NHIỆM VỤ TỐT TRONG NGHÊNH CHIẾN PHI CƠ ĐỊCH Trong một cuộc phỏng vấn dành cho giới nghiên cứu chuyên môn về ...