Sunday, September 11, 2022

Nhớ Về Làng Nại Cửu: cái thưở xa xưa


Tưởng niệm hương linh cậu Võ thế Hoà vừa tạ thế ngày 11/4/2018 tại Làng Nại Cửu Triệu Đông Triệu Phong Quảng Trị


***

Ruộng đất Làng Nại Cửu không nhiều nhưng chia cho con cháu cũng đề huề cân phân. Phái Võ văn bên ông ngoại tôi làm trưởng phái hồi đó lên tỉnh ở rồi nhưng cũng còn lãnh phần ruộng cho con cháu.

đường về làng Nại Cửu hiện nay 2012

Nhà ngoại tôi lên tỉnh khá lâu, từ thời Pháp nên không trực tiếp làm phần ruộng của mình. Không canh thì có mấy cậu trong phái như cậu Huệ cậu Tú Cậu Dâu lãnh canh và đong phần lúa lại cho mệ ngoại tôi. 

Người ta gọi ông ngoại tôi là ông Bếp Thỏn. Ôn ngoại tôi  làm lính Khố Đỏ  mất vào năm 1949. Tôi nhớ mang máng có thể chức Bếp ngang với hạ sĩ thời Pháp  cũng nên. Do trung sĩ người ta kêu ôn Đội và thượng sĩ người ta gọi là ôn quản. Ôn ngoại tôi mắc bệnh tại Lao Bảo được đưa vào Mang Cá Huế và mất. Vài năm sau cải táng ôn ngoại tôi về làng nghe trong nhà nói mả ôn tôi 'KẾT' 

Đó là chuyện kể trong nhà ngoại tôi. Mà tôi cũng tin phần nào do các cậu tôi sau này đều là sĩ quan hết thảy.


trái sang dì Võ thị Liễu (Trị An sang) Cậu Võ tử Đản thời gian 2007 tại San Jose

Phái Võ Văn bên ông Ngoại tôi làm trưởng phái khác nhánh với Võ Tử Đản có ông Tiến Sĩ Võ Tử Văn thời nhà Nguyễn. Nhánh bên ông Võ tử Đản là nhánh của ông Võ Bào. Hồi nhỏ tôi hay theo nhà ngoại tôi lên Xóm Chùa Tỉnh Hội thăm nhà Ôn Bào. Ông Võ Bào hồi này ở cái nhà lầu ngó qua bên tê đường là Quân Cụ và trạm Tuyển mộ Nhập Ngũ Quảng trị

Cuộc chiến 1972 đã đẩy người Quảng trị nhất là thành phố đi tứ tán vào nam (bắc một ít sau về lại) Nhà ngoại tôi ra đi không mang theo bàn thờ được . Tôi là đứa cháu  ngoại nhưng lớn lên tại nhà ngoại (127 Lê văn Duyệt, phường Đệ Tứ QT) ngày ngày hương khói 2 bận sáng tối rằm mồng 1 ...

Có dịp đọc gia phả phái Võ Văn biết được đời ông Hiển Tổ Võ Bình sau này sinh ra nhiều thế hệ tiếp nối 
Phái Võ Văn sau này liên hệ đời sau này có ông Ngoại Võ Thỏn mất 1949 và anh em chú bác sau này gồm có đời các ông Võ Đồng (Đà Lạt lập nghiệp thời pháp ) ông Võ Ổn xóm Nại Cửu Phường bên Ái Tử , ông Võ Hạch , ông thân các cậu Võ Thế Hoà, cậu Võ Huệ, Võ Vui Võ Tú vân vân ...

Người làng hồi đó ông Hạch hay lên Tỉnh thăm kỵ nhà Ngoại tôi trước mặt Lao Xá địa chỉ nói trên , ôn Võ Ổn hay qua trống kèn Cậu Hoà thì ăn học mấy năm tại nhà bác mụ tức là ngoại tôi  Chuyện đời xưa  lúc tôi còn nhỏ lại hay nắm tay mệ ngoại về làng Nại Cửu. Mệ ngoại tôi  thường dất tôi về làng. Thưở này tôi chưa lên mười nhưng vẫn nhớ những khi đi bộ về làng với ngoại. Đó là những lần họp phái, kỵ giổ, giải mả tức làm cỏ cho mộ phần người thân. 


    cậu tôi tên Võ Văn Cư năm 1969 trước Cửa Hậu Thành Cổ 
(mất tại Xuân Sơn Bà Rịa 2002)

Qua khỏi xóm Chùa là con đường thân quen đi thẳng về khúc quanh ngang cái quán dì Táo (sau này là vợ hai cậu Đản) Quán Dì Táo nằm trước nhà Ông Sừng mà dì tôi hay kêu là chú. Tuổi nhỏ nhưng tôi còn nhớ mãi dì Táo hay bận cái áo bà bà màu trắng mỗi khi gặp tôi đứa cháu cưng của cậu Võ Đình Cư là dì vội cười hỏi chuyện vui vẻ. Làm sao Dì Táo lại bỏ lơ tôi do trước đây nghe đâu Dì cũng là người yêu của cậu Cư tôi nhưng sau này cậu tôi đi kháng chiến Việt Minh và gặp mợ tôi cùng Trung Đoàn 95, Đảng kết cho nên duyên chồng vợ và cuộc tình xem như 'chấm dứt' 
Đó là chuyện người lớn nhưng cái trí nhớ tôi tuy nhỏ nhưng nhớ dai mới lạ. 

Tôi còn nhớ nước da ngăm đen của ôn Sừng. Kỳ thật, trong làng thấy thằng nhỏ như tôi mỗi lần về làng ngoại là ai cũng hỏi thăm vui vẻ. Hình như trong làng ngoại tôi ngang đây chỉ có cái quán dì Táo, và sau này khi tôi đi được honda về làng mới thấy vài cái quán bán trong nhà mọc lên sau này. Những cái quán này tiếp liền theo đoạn nhà Mệ Tơ về thẳng về Bích La dưới kia.


đường vô nhà cậu Võ thế Hoà (hình Đinh thị Hiệp thang 3/ 2015)




trái sang: tác giả, Mợ Hoà, Cậu Hoà, Dì Võ thị Lý (dì ruột tác giả từ Trị An ra) vợ tác giả trần tuý Huệ gốc làng Quảng Lượng . hinh chup 23/6/2012




Mấy cậu họ tôi như cậu Tú, Cậu Dâu, Cậu Huệ (có em là Vui chết trận Hạ lào) đều ở gần nhau. Cậu Võ thế Hoà một thời kỳ lên tỉnh ở chung nhà với mệ ngoại tôi cùng với mấy cậu trên tỉnh. Trên tỉnh tôi ở với nhà ngoại và nhớ mãi cuốn sách L'Anglai Vivant của cậu Hoà nhưng tôi vẫn quen miệng và nhà ngoại tôi ai cũng gọi là cậu Dâu mà thôi. 
cậu Võ văn Hoa (Võ Hoa) sinh sống và mất tại Trị An 2017

Trong nhà ngoại tôi ai cũng chăm học. Từ đó tôi cũng bắt chước học chăm theo cũng nên. Cậu Dâu tuy ở chung trên tỉnh với các cậu tôi nhưng rồi mấy cậu lớn dần dà vào nam lập thân Ai cũng vào con đường quân đội và làm sĩ quan. Chỉ còn cậu Võ Hoa đi sĩ quan chậm hơn. Cậu Dâu học vài năm đi làm thông dịch vài  năm bên Ái Tử (1969) (Cty Pacific Architech Engineers, Inc) cho đến sau này cuộc đòi thay đổi...Ngang đây đứa cháu như tôi xin móc ngoặc cái chuyện tại sao thời chiến tranh mà cậu Dâu lại không đi quân dịch?

Số là vậy:
Thời gian các anh em con chú con bác ở chung nhà ngoại tôi để đi học. Cậu Hoa tôi tháy máy khẩu súng của cậu Võ Văn Cư. Ai dè tai nạn ập đến. Một đêm nọ tôi thì ngủ say cho đến sáng mới hay tin cậu Dâu được cấp cứu khẩn cấp lên bệnh viện tỉnh do bị bắn lũng bụng. Cậu Hoa tôi tháy máy súng của ông Anh không dè cướp cò? Cũng may câu Dâu chỉ lũng bụng. Sau này cậu Hoa tôi bị tù vài tháng nhờ bà con bãi nại nhưng từ đó cậu Dâu cũng được miễn đi lính (miễn quân dịch) luôn

Cậu  Võ thế Hòa chỉ học vài năm sau đi làm vài năm thông dịch  & an ninh bên Căn Cứ Ái Tử (1969) (Cty Pacific Architech Engineers, Inc)

*
Tôi lại trở về hình anh nhỏ bé trước kia hay lon ton chạy theo mệ ngoại về làng. Cái bến đò trước nhà Cậu Dâu đi xuống con sông Vĩnh Định im lìm. Cái bến quá vắng ngó qua bên tê cũng còn là Nại Cửu nhưng thuộc xóm nhà Ôn Chở Ôn Hường làm nghề thợ mộc. Tôi nhớ mặt hai ôn do hai ôn có kỳ lên làm cửa lá sách cho nhà mệ ngoại tôi khoảng trước năm 1968. Hàng ngày hai ôn đạp xe lên nhà ngoại tôi để làm cho xong mấy bộ cửa chính và cửa sổ lá sách cho cái nhà ngói còn gọi là nhà trên cho nhà  Ngoại. Hai ôn hàng ngày bào bào đục đục thế mà tôi để ý và nhớ cho đến nay. Ôn Chở sau này té ra là ôn gia của cậu Hoà.

  Qua bến đò này sang bên kia đi ngược lên cầu Ba Bến và theo con tỉnh lộ Ba Bến Trí Bưu hai ba cây số cũng lên được Phường Đệ Tứ về lại nhà Ngoại tôi. Đó là một buổi chiều hai mệ cháu lên tỉnh thì trời bắt đầu mưa. Mệ tôi vào nhà ai đó xin tàu lá chuối đội đỡ lên đầu. Mệ đã xuống tóc quy y nhưng chưa qua ở chùa. Người bận bộ đồ màu đà lại quên mang nón. Tôi lon ton chạy nhanh theo ngoại để lại phía sau con sông Vĩnh Định im lìm trong màn mưa cùng hai bờ tre nhạt nhoà mờ ảo. Con đường đất tỉnh lộ từ biển Gia Đẳng lên qua cầu Ba Bến và đoạn đường còn lại đưa hai bà cháu bước nhanh lên đến ngã ba Trí Bưu thì trời sập tối.

Thật ra lối về Làng chính yếu phải đi theo Chùa Tỉnh Hội qua đập Rì Rì, xong qua Cầu Sãi cũng về được Nại Cửu. Đây là con đường chính sau này tôi hay lái honda về. 


Bước vào thời trung học nhà ngoại tôi hay nhờ tôi lái chiếc honda 70 về liên lạc với làng mỗi khi trong nhà ngoại cần. Tôi là người tài xế honda mà trong nhà mệ và di tôi tin tưởng nhất.  Dì Liễu tôi buôn bán trên tỉnh nhưng năng lo chuyện cúng tế trong làng đó là lúc tôi có nhiệm vụ lái honda liên lạc. Thời gian này thì mệ Ngoại tôi đã qua tu bên chùa Sắc Tứ. 


Tôi nhớ những khuôn mặt của làng ngoại và đa phần nay đã bước vào tuổi già trí nhớ lu mờ nhưng còn nhiều người còn nhớ tôi: đứa cháu ngoại hay về làng vào thưở đó tức là trước 1972...

Kể chuyện dông dài cái thưở xưa xa tít, trước cái thời 1972 khi đi từ làng Nại Cửu đã thấy cái chòi canh cao ngất trên Thành Cổ xa xa. Một hai cây số đường chim bay thế mà hồi đó mỗi khi về làng tôi tưởng như 'du lịch'?

Tôi nhớ cái vườn mít sau nhà cậu Dâu, đám lá lốt mọc chi chít xanh um. Mấy trái mít chín hiếm hoi nhưng  nhà cậu Dâu tức là nhà dì Tưởng và mệ Tơ khi nào cũng vui vẻ đem xuống 'đãi' thằng cháu ngoại trên tỉnh về. Mấy dì tôi trên tỉnh hay gọi mẹ cậu Dâu là "Thím Tơ". Mệ Tơ là lấy tên của con trai trưởng là Cậu Tơ. Cậu Tơ lập nghiệp hay đi lính trong nam ít khi về làng. Tôi chỉ nhớ mang máng có gặp một lần trong đời. 



Cái thưở cậu Dâu tôi còn độc thân, vui tính, cái cuốn sách L'Anglais Vivant và vài câu Anh Văn hàng ngày Cậu học chung với các cậu tôi trên Tỉnh. Thế mà bao lâu nay tôi còn nhớ mãi cuốn sách bìa ngoài tuy cứng cáp nhưng màu bạc phếch do anh em các cậu chuyền tay nhau năm này sang năm khác? 

Rồi cảnh biển dâu xao xác, thời thế vật đổi sao dời. Có lần sau 1975 cậu Dâu lúp xúp đi bộ lên vùng trại "cải tạo" thăm đứa cháu ngoại đang ở tù tại trại 4 bên thôn Xuân Khê vùng trên Ái Tử vài cây.

Rồi có lần người viết 'trốn trại' về làng, một ngày khoảng năm  1976. Cảnh thôn làng vào 'hợp tác' kinh tế sa sút, nhà không vườn trống chẳng có cái gì 'bỏ vào nồi'? Một thời lúa và rơm cũng chia theo công điểm, dân trong làng bỏ đi theo kinh tế mới Khe Sanh. Cảnh hàng đoàn người làng mình lên khai hoang trên rừng làm thêm sắn khoai...có một ngày từ bên trại 4 tôi nhìn qua đoàn người vác cuốc rựa gánh gồng qua thôn Xuân Khê ngược lên thôn Hiệp Khế để lên rừng  trồng thêm khoai sắn. Ngày đó tôi còn nhớ cậu Tú trong đoàn người lên rừng kia? Có đoàn người làng ngoại lên rừng, trong đó tôi nhìn ra cậu Tú gồng gánh theo làng đi "tăng gia sản xuất'. 

Hình ảnh cậu Tú vác cái cày từ ruộng về mỗi lúc tôi có dịp về Nại Cữu, tôi khó lòng quên. Nhà cậu Tú ở cạnh sông Vĩnh Định cái ngã ba rẽ lên thôn An Tiêm và ngược lên quán Dì Táo và ngã ba này còn gọi là Phát Lát là nơi chôn cất người thân trong làng và người nhà Ngoại tôi. Sau 1975 nghĩa địa này cũng di dời dành chỗ làm Hợp Tác Xã. 



Lúc di dời mồ mả ở Phát Lát nhờ ơn cậu Dâu -cậu Tú... nên trong phái ông ngoại tôi (Họ Võ Văn) mới khỏi thất tán mổ mả. Sự kiện 1975 trong làng tản mác khắp nơi bà con mỗi người mỗi hướng nên họ Võ tại Nại Cửu không còn ai để lo cả. Nhờ các câu này mà mồ mả họ Võ mới quy lại đây sau này ở Mỹ cậu Võ tự Bé và Võ Bình cùng con cháu gửi thêm tiền về tu bổ sơn quét và xây thành bao quanh.

người trong hình là cháu ngoại Đinh thị Hiệp về làng thang Ba năm 2015 lúc này cậu Dâu (Võ thế Hoà) đang còn 

*
Nhờ cậu Võ Tú cũng ra người thiên cổ lâu rồi. Hình ảnh ông Hạch ông Sừng cũng như bao người xưa năm cũ như mệ ngoại tôi, các cậu  trong nhà ngoại tôi, nay đến lượt cậu Dâu (Võ thế Hoà mất 11/4/2018) lần lượt "nắm tay nhau" về miền đất xa thật xa ...phai mờ theo dĩ vãng?
Cậu Tơ dì Tưởng gặp lại nhau nơi đất khách quê người Kontum 2000 Chị mù loà , em bại liệt ôi thời gian Biết ngày nào gặp lại vườn xưa nơi làng Nại Cửu ngày cả nhà sum họp còn đông bóng người thân ?Giờ đây người xưa nay đã đà khó gặp do thiên cư tản mác khắp nơi: Kontom Phú Bổn, Đồng Nai Sông Bé Ruộng đồng nam phương hay đã về với người muôn năm cũ? Hình ảnh xa xưa tất cả đều nằm trong vùng kỷ niệm. Nói với lớp người sau này, người viết chỉ một mong vẽ lại một nét sơ sài của LÀNG NGOẠI ngày đó, lâu lắm rồi ít ai nhớ lại.

Còn lại Quê hương bây giờ đổi thay mọi thứ. Sự đổi thay mà người viết dám nói đến mức 'xa lạ'? Có những lệ làng ngày nay không còn trong đó cái lệ đất hương hoả hay phần  ruộng chia cho con cháu nay đã không còn.

Thời gian qua  nhanh. Bao biến cố thăng trầm đưa những hình ảnh thân yêu vùn vụt trôi về quá khứ. Không ai tránh khỏi định luật này. Riêng tôi mỗi lần nhớ về quê ngoại, trong lòng vẫn hoài ghi hai cảm giác trái ngược nhau: Một thời bé bỏng khi níu tay ngoại về làng trong tự do, vui thú bên nhiều tình thương trìu mến. Trái với khi  'sa cơ thất bại' - cũng về làng, về ngoại nhưng là lần về ngắn ngủi lén lút của người tùRồi hình ảnh vợ chồng người cậu (Dâu) ái ngại nhìn theo đứa cháu từ giã thật nhanh.  Tiếng thở dài của người ông (ông Hạch ) đang ngồi trước hiên nhà. Tiếp tục chuốt lạt, mắt ông hướng theo đứa cháu  xa dần về đầu xóm Chùa. Nó sẽ qua một bến đò để về cái trại vùng trên Thôn Ái Tử .


Đinh Hoa Lư 1/4/2018
update 12/4/2018

Friday, September 9, 2022

ĐỘNG ĐỀN - ĐẤT LỞ THÌ LẠI RA ĐI

 

Tuesday, November 7, 2017

ĐẤT LỞ THÌ NGƯỜI ĐI


                                                            
Chiều nay gửi tới quê xưa
Biết là bao thương nhớ cho vừa
Trời cao chìm rơi xuống đời
Biết là bao sầu trên xứ người 


(lyrics)

ĐỘNG ĐỀN DI DÂN KHẨN HOANG LẬP ẤP VÀ NGƯỜI QUẢNG TRỊ 1973


MÙA HÈ ĐỎ LỬA 1972 đã xô đẩy người Quảng Trị thành kiếp di dân từ đó. Non hai năm ngụ cư Đà Nẵng khá  đông lớp người di dân năm đó lại tiếp tục ra đi. Phương nam đang chờ với chương trình Khẩn Hoang Lập Ấp. 
Những cánh rừng ken dày gỗ quý, những đồi cát ven bờ biển xứ Bình Tuy đón chờ gót chân của người Quảng Trị. 
Bao mồ hôi kể cả nước mắt của người QT  đổ trên đất đai xứ lạ. Tháng ngày nhọc nhằn với rẫy nương xây lại cuộc đời .

Nhưng kiếp di dân đâu dễ được yên...


hình ảnh Chợ Cam Bình một cái chợ nghèo dính liền với lịch sử di dân của người Quảng Trị tại Động Đền- Hàm Tân- Bình Tuy cho đến năm 26/4/2018 thì không còn nữa. Chợ Cam Bình đã bị cày  nhằm xây chợ mới nhưng tổi tên là Chợ Tân Phước 

***

ĐỘNG ĐỀN THÌ ĐẤT LỞ, ĐẤT LỞ THÌ NGƯỜI ĐI 

Khác với những kẻ ra đi trong Mùa Hè Đỏ Lửa, ra đi lần này là ra đi đợt hai, đợt ba sau khi di dân vào nam rồi. Định cư rồi, lại Tháng Tư Đen 1975 ập đến, cuộc sống đổi thay từ thành đến tỉnh. Người Động Đền tiếp tục ra đi. Kẻ ở lại càng nghèo khó, chật vật hơn thêm khi đất đai càng lúc càng lở lói, bạc màu.

Mà đâu phải đi Mỹ? sau giai đoạn 1975-77 người Động Đền lại tứ tán chia tay tìm phương kế sống. Kẻ vô tận Cà Mâu Sóc Trang rừng đước rừng tràm bao la, người ra tận Phú Quốc đảo biển xa xăm còn người thì lên tận vùng Tây Nguyên hay Đức Linh rừng núi bạt ngàn.


Nói về người Động Đền thì liên tưởng đến một vùng mấy xã ven biển Hàm Tân . Động Đền là tên không phải một xã hay một thôn nào cả .

Khi ra đi tôi có nhịp ghi lại vài tấm hình của một vùng đất lỡ nói trên

















Đây là những hình ảnh cuối cùng tôi ghi lại nơi vùng đất tôi đang giã biệt. Đúng vậy, trước khi giã từ Động Đền, trước khi làm tiệc chia tay vào ngày 21/7/1995 tại thôn Cam Bình. Tôi đi bộ lên lưng chừng dốc này và nhìn lại thôn xóm để chụp lại vài cái hình gọi là lưu niệm.


   21/7/1995   Ngày bà con nội ngoại chia tay với Gia Đình tôi và Giã Từ Xứ Động 

*

Cái xứ tôi sắp chia tay nghèo và loang lổ như vậy đó. Đất đai phong hóa, hoang tàn, chẳng còn cây gì mọc tốt. Một vùng cát trắng bạc màu, dốc cao xói mòn, sụp lở, toang hoác.

Phía chân đồi là cái nghĩa địa của người dân tha hương Quảng Trị, những bác, những ôn những mệ, ba mạ tôi, bà con lối xóm đã xuôi tay về nơi miên viễn. Một nơi mà họ không còn buồn tủi, hay lòng đau đáu nhớ về quê cũ mỗi buổi chiều buông trên núi Bể hướng tây, hay tiếng sóng biển Hàm Tân theo gió đưa về những lúc trằn trọc trong canh khuya thanh vắng.


           NGHĨA TRANG CHỒM CHỒM của vùng Động Đền  HIỆN TẠI (xã Tân Phước Hàm Tân LAGI)


Người Quảng trị, dân Đông hà, bà con Gio Linh, Cam Lộ đều gần nhau, sống bên nhau những ngày xa xứ lao lung và khi nhắm mắt cũng nằm gần nhau trên cái bãi cát trắng tha hương có hai chữ Chồm Chồm.

Ôi quê nhà diệu vợi và bao nỗi nhớ mông lung.

Người Động Đền


ĐHL
edition 9/9/2022

Thursday, September 8, 2022

TRUYỆN NGỤ NGÔN AESOP TẬP 5

 Dịch thuật cùng  lời bàn của ĐHL


 LÃO MÈO TINH RANH  VÀ  CON CHUỘT GIÀ













Lão Mèo vốn lúc nào cũng tinh ranh giữ nhà thật kỹ. Lũ CHUỘT NHẮT bởi thế nên rất run không có con nào dám léng phéng hay lập lò ra khỏi hang. Hình như Lão Mèo có mặt mọi ngõ ngách trong nhà? Chỉ sơ hở một tí là bị Lão Mèo ăn tươi nuốt sống ngay. Bởi thế Lũ Nhắt nín khe núp mãi trong hang.

Một hôm đói quá Lão Mèo bèn nghĩ ra một kế. Lão trèo lên cái tủ bếp chân sau bám vào ván treo ngược cái đầu xuống. Phần cuối đuôi Lão móc vào vòng dây thừng như đang bị treo vậy?

Lũ Nhắt nhìn trộm ra ngoài thấy cảnh tượng này cho rằng Lão Mèo đang bị chủ phạt do tội ăn vụng nào đó. Bán tín bán nghi một con ló ra mò tới mũi ngửi ngửi đánh hơi xem động tĩnh? Lão Mèo vẫn treo mình như thế không nhúc nhích.

Tin rằng LÃO MÈO đã chết, lũ Nhắt kêu nhau ra nhảy múa ăn mừng dưới mũi LÃO?

Vụt một cái LÃO buông mình xuống. Ôi thôi! khi Lũ Nhắt biết ra sự thật thì ba tới bốn chú Nhắt đã làm mồi cho Lão rồi! Giờ đây Lũ Nhắt không còn hồn vía nào nữa.  chẳng có con nào dám thò đầu ra khỏi cửa hang.

Nhưng lâu ngày quá MÈO bắt đầu thèm lại thịt chuột. Thế là Lão moi óc tìm cho ra kế khác? Kế khác ra sao? Lão nhảy vào cái lu bột lăn mình nhiều vòng cho bộ lông nhuộm bột trắng phau. Xong LÃO nằm im như chết ngoài trừ hai con mắt mở ti hí để rình mồi.

Tin rằng tình thế đã yên, bầy Nhắt bắt đầu lóp ngóp bò ra. Thế là Mèo ta bộp ngay được chú Nhắt non mập nhất dưới bộ vuốt sắc bén. Ngoại trừ có một con CHUỘT GIÀ cứ ngồi mãi ở cửa hang. Con chuột già này thừa kinh nghiệm qua cái đuôi bị mất một phần ở trận trước đây nên luôn luôn phòng thủ.

Chuột Già la lớn:

- Coi chừng! Coi bộ món bột này sao hấp dẫn quá? Nhưng ta vẫn thấy nó giống Lão Mèo. Dù có ngon tới đâu? Khôn ngoan nhất là thủ một khoảng an toàn như ta thì hơn.

LỜI BÀN:
Sai lầm thế gian này ai cũng có, nhưng điều tệ hại nhất là không biết học hỏi điều sai lầm trước mà tránh đi. Lũ chuột ngu si biết mèo tinh ranh, đã một lần làm mồi dưới móng vuốt Mèo nhưng chẳng hề đề phòng sợ hãi. Con chuột già biết kinh nghiệm từ nạn tai với mèo lần trước nên thoát chết lần hai.
Nhà văn Mỹ Roy H Williams tác giả nhiều cuốn sách bán chạy chủ bút chương trình Wizard of Ad LIVE cho rằng, người thông minh khi phạm sai lầm thường học hỏi từ đó và chẳng bao giờ tái phạm, còn nhà thông thái thường tìm kiếm kẻ thông minh trên để cùng nhau học tránh sai lầm đó. Henry Ford ông chủ xe hơi nổi tiếng của Mỹ ngày trước cũng nói
-SAI LẦM CHỈ THỰC SỰ ĐẾN CHO KẺ NÀO CHẲNG CHÚT HỌC HỎI KHI ĐÃ PHẠM SAI LẦM
Học hỏi, rút kinh nghiệm trường đời là kim chỉ nam cho ai muốn thành công. Đường đời dĩ nhiên không thể nào trơn tru cho ta tiến bước.
TÓM LẠI
-KẺ KHÔN NGOAN CHỚ  BAO GIỜ PHẠM SAI LẦM  LẦN THỨ HAI 

-PHẢI MỘT BẬN, CẠCH TỚI GIÀ


=================================


 



















CHIM SƠN CA MẸ VÀ BẦY CON

Sơn Ca Mẹ làm tổ trong cánh đồng lúa mỳ vừa lên. Ngày nọ tiếp ngày kia lúa mỳ càng lúc càng cao cũng như lũ chim con càng lúc càng lớn thấy rõ.

Ngày nọ lúc những nhánh lúa mỳ bắt đầu ửng vàng rung rinh theo làn gió đồng nội, người Chủ Ruộng cùng con trai ra thăm lúa. 

Nhìn Lúa Ông nói với Con Trai:

-Lúa chín rồi sẵn sáng gặt thôi. Hai cha con mình phải đi nhờ láng giềng gặt giúp mới được.

Tổ lũ chim gần hai cha con, nên chim con về mách mẹ những gì chúng nghe. Chúng rất sợ, nếu không rời tổ sớm thì nguy to.

Sơn Ca Mẹ vừa đem mồi về, nghe vậy liền nói:

-Đừng sợ các con ơi! nếu người Chủ Ruộng bảo đi nhờ hàng xóm giúp thì đồng lúa này chưa hẳn đã chín hoàn toàn đâu.

Vài ngày sau, lúa chín càng nhiều. Gió lung lay làm một cành lúa chín đầy hột ngã đè lên đầu bầy chim.

Lần này Ông Chủ ra thăm giờ lại nói:

-Nếu không gặt gấp bây giờ chúng ta sẽ mất đi một nửa. Cha con ta không đợi hàng xóm được nữa rồi, ngày mai chúng ta tự làm lấy.

Khi bầy chim con kể lại cho MẸ,  Chim Mẹ mới bảo:

-Lần này thì chúng ta phải rời ngay lập tức! Khi con người tự quyết định công việc của họ không lệ thuộc một ai thì chính đây là lúc chúng ta không còn lý do nào để trì hoãn nữa.

Chiều đó có tiếng chim mẹ đập cánh bay đi, bay về, dồn dập. Sáng sớm ngày mai khi hai cha con Chủ Ruộng tới gặt lúa thì họ gặp một cái tổ chim TRỐNG không mà thôi./.

LỜI BÀN:
-Những gì chúng ta tự quyết định lấy không lệ thuộc vào ai sẽ góp phần chính yếu quyết định thành công. Lệ thuộc ít thành công hơn, do nó dựa vào quyết định của người khác. Vươn lên bằng chính khả năng chúng ta phần lớn đưa đến thành công do chúng ta biết được khả năng ngang đâu? Không ai biết được thành công bằng chính chúng ta. Ngạn ngữ Pháp có nói "Hãy tự giúp mình trước, rồi TRỜI mới giúp cho sau" (Aides -Toi, Le Ciel T'aidera") nó cũng hàm ý công việc thành công của chúng ta đến từ do bàn tay ta quyết định trước chứ không chờ đợi một ai cả.

-TỰ LỰC CÁNH SINH

-TỰ GIÚP MÌNH LÀ CÁCH GIÚP HAY NHẤT

-TỰ GIÚP TA TRƯỚC RỒI TRỜI SẼ GIÚP CHO
            


==================================== 


 
SÓI CHÚA  VÀ CON  CHÓ  ỐM

Sói chúa hay rình mồi kế một ngôi làng thì bắt gặp một con CHÓ. Hôm nay Con mồi của Sói chỉ là một con Chó ốm đến trơ xương. Dù sao cũng đói lắm rồi nên Sói Chúa mới chận con Chó đang tìm đường lùi lại.

Chó năn nỉ:

-Thưa ngài Sói, cho con xin thưa với ngài một điều trước khi ăn thịt con. Ăn con thì có ngon gì đâu? Ngài nhìn những cái xương sườn con này? con ốm chỉ có da và xương thôi.

Chó tiếp:

Con xin mách với Ngài Sói một điều: Vài bữa nữa chủ con sẽ làm tiệc cưới cho con gái. Đến lúc này con tha hồ ăn những thức thừa trong bữa tiệc và con sẽ mập phình lên cho xem. Khi này ngài hãy tới đánh chén ngon lành.

Sói Chúa nghe vậy quá bùi tai. Hắn nghĩ đến hình ảnh mình mẩy con chó trở nên căng tròn để cho nó xơi  từng miếng nên vội cho con chó ốm đi ngay. Sói trước khi đi chẳng quên nói trước là hắn chắc chắn sẽ trở lại chỗ kia đợi chó.

Vài ngày sau, Sói Chúa trở lại chỗ cũ y như lời Chó hứa. Nhưng lần này nó thấy Chó kia cứ quanh quẩn trong vườn. Sói Chúa ta yêu cầu Chó giữ lời ra mau cho nó ăn thịt.

Chó cười nhạt:

-Thưa Ngài Sói, con đã sẵn sàng và vui lòng ra cống mạng cho ngài đây. Ông quản gia trong nhà sẽ mở cửa cho con ra ngay ạ.

Nhưng người "quản gia" ra mở cửa lần này lại là CON CHÓ giốn bự. Loài Chó giống BỰ kia vốn bao đời nay là khắc tinh dữ tợn đối với giòng họ loài sói.

Sói Chúa không kịp một giây nghĩ ngợi, nó cong đuôi, phóng cả bốn chân chạy thục mạng về rừng./.

LỜI BÀN

BẠN CHỚ NÊN TIN VÀO NHỮNG LỜI HỨA HẢO, THÀ MỘT SẺ TRONG TAY CÒN HƠN HAI CON TRONG BỤI

-NHỮNG VIỆC TRONG TƯƠNG LAI LÀ NHỮNG VIỆC CHƯA CHẮC CHẮN HOÀN TOÀN

-ĐỪNG BỎ CON SĂN SẮT, BẮT CON CÁ RÔ

-BẠN CHỚ BỎ MỒI BẮT BÓNG



===================================

 HAI BẠN ĐỒNG  HÀNH  VÀ CHIẾC TÚI  RƠI
















Có hai người bạn cùng đồng ý với nhau đi chung trên con đường thiên lý. Chợt một trong hai kẻ bắt gặp một cái túi lạ ai đó đánh rơi trên đường.

Người lượm chiếc túi kia khoái trá:

-Ta may mắn quá đi thôi! trông này chiếc túi khá nặng. Nặng kiểu này chắc trong đó phải đựng VÀNG là cái chắc?

Người bạn kia mới lên tiếng:

-Anh chớ nói TA lượm được mà nên nói: CHÚNG TA lượm được CHÚNG TA MAY MẮN mới đúng chứ? Chúng ta cùng đi chung với nhau thì phải cùng chia nhau hoạn nạn hay may mắn như nhau mới đúng.

-KHÔNG! KHÔNG! không thể như vậy được!?

Người được túi tức giận la lên.

Chợt đằng sau có tiếng người đuổi theo  la vang:

-Đứng lại đứng lại hai tên trộm kia ?

Cả hai hốt hoảng nhìn quanh?

Chợt họ thấy một toán người đằng xa đang chạy lại tay cầm theo gậy gộc?!

Gã lượm được cái túi giờ này lại đâm ra hoảng hốt xanh cả máu mặt? 

Gã rên rỉ:

-Ôi chắc CHÚNG TA CHẾT MẤT nếu họ thấy chúng ta có chiếc túi này?!

Nhưng người bạn không lượm được chiếc túi chỉnh lại ngay:

-Không không! lúc nảy bạn chống lại hai tiếng CHÚNG TA thì giờ đây bạn nên giữ yên như vậy cứ nói rằng 

-Ôi chắc TA chết mất nếu họ thấy TA có chiếc túi này- mới đúng bạn à./.

LỜI BÀN

*BẠN CHỚ KHOAN  VỘI MONG AI  CHIA SỚT NỖI ĐAU KHỔ CHO BẠN TRỪ PHI NGƯỜI ĐÓ TRƯỚC ĐÂY LUÔN SẴN SÀNG CHIA SẺ MAY MẮN VỚI BẠN 

* NÊN KẾT BẠN VỚI AI BIẾT ĐỒNG CAM  CỘNG  KHỔ VỚI TA 

========================

                                                                            













BÁC  NÔNG  PHU VỚI      BẦY SẾU 


Bầy SẾU trông thấy bác NÔNG PHU đang bừa ruộng trên đồng. Chúng đoán là mùa gieo hạt lại đến. Chúng nhẫn nại chờ ngày gieo hạt thì tha hồ no bụng.

Cái ngày chúng mong chờ đã đến. Vừa gieo hạt xong, thì bác Nông Phu vội về nhà. Đây là thời cơ chúng hạ cánh xuống cánh đồng mới và tha hồ thưởng thức hạt giống của người.

Người làm nông kia thừa biết bầy cò đang phá hoại mùa màng nên tìm cách bảo vệ. Lần này theo thói quen bác chỉ đem ra một giàng ná cao su nhưng chẳng có viên đá nào? Bác vừa la lớn vừa trương dây lên hù doạ bầy cò cho chúng sợ thôi. 

Lần đầu bầy cò còn sợ. Nhưng càng về sau chúng quen dần cảnh doạ nạt này. Khi bầy cò không nghe tiếng đạn đá bay vun vút, thế là chúng chẳng con nào sợ hãi.  Mặc cho bác nông phu la hét chúng cũng chẳng thèm để ý.

Bác chủ ruộng giờ phải thay đổi phương kế. Bác dù sao cũng phải tìm cách cứu lúa. Lần này, Bác mang ná với đạn đá có THẬT. Thế là vài con sếu coi thường trúng đạn lăn đùng. Thật đáng đời đàn sếu, chúng hoảng sợ bay hết không còn con nào  dám léng phéng đến cánh đồng của bác Nông Phu nữa./.

LỜI BÀN: 
LỜI RĂN ĐE PHẢI CÓ BIỆN PHÁP ĐI KÈM, ĐÂY MỚI LÀ PHƯƠNG PHÁP THI HÀNH THÀNH CÔNG.
Chuyện răn đe không thôi cũng khác nhau. Ngay trong gia đình tây phương và đông phương khác nhau rất xa. Mình "thương con cho roi cho vọt" thì giáo dục tây phương chê bai cho vậy là 'nô lệ hóa' con người. HỌ chê lớp trẻ con đông phương ngoan ngoãn chỉ là hình thức "nô lệ và phục tùng' thiếu 'sáng kiến và độc lập' Nhưng khổ thay tây phương không hiểu rằng bản chất con người vốn 'thích tự do hoang đàng' nếu không "măng không uốn thì tre khó lòng".
Tây phương giáo dục khác lắm họ luôn cho 'trẻ tự do' không uốn nắn ngay lúc đầu, họ sợ 'nô lệ hóa' chúng. Luôn chiều chuộng và không bao giờ dám nghiêm với trẻ...Nhưng từ quan niệm này con trẻ càng lúc càng tưởng mình là 'cái rốn vũ trụ' hay là 'ông trời con' muốn gì được nấy? Có nhiều vụ kiện về 'abuse' con nít. Con nít là phải cưng phải chiều, cực chi cũng phải ngon ngọt không bao giờ kỷ luật hay rầy la và biện pháp trừng phạt như đông phương mình. Đến tuổi thiếu niên, lớp trẻ tây phương nghiệm ra mình không phải là 'ông vua, ông trời con' nữa đâm ra hụt hẫng, bất mãn hận đời và nhiều hành động đáng tiếc cùng ghê sợ xảy ra
To rộng bao quát hơn, chúng ta Ngẫm lại tình hình thế giới hiện tại, thế sự nhiễu loạn chiến tranh triền miên. Có khi chúng ta nghiệm ra mấy cường quốc chỉ biết hù dọa thiếu biện pháp trừng phạt đích đáng nên loạn càng thêm loạn.
tóm lại trong biện pháp TRỪNG TRỊ


*CHỈ DOẠ SUÔNG KHÔNG BAO GIỜ CÓ KẾT QUẢ VỚI NHỮNG NGƯỜI BƯỚNG BỈNH

*MIẾNG NGON NHỚ LÂU, ĐÒN ĐAU NHỚ ĐỜI



======================== 

nguồn AESOP's Fables

Wednesday, September 7, 2022

CHÚ TIỀU PHU CÓ CÁI "VÍA UỐNG CÀ PHÊ"

 

NGƯỜI TIỀU PHU VÀ LY CÀ PHÊ NGÀY ĐÓ



người viết tháng ghé thăm chợ Sơn Mỹ trước ngày  đi Mỹ

***

Xã Sơn Mỹ Hàm Tân nó gắn bó với gia đình tôi hơn mười năm trời. Từ lúc hai vợ chồng tôi lấy nhau với hai bàn tay trắng cũng tại đây. Cho đến lúc 'sản xuât' ra bầy con năm đứa cũng tại xã này. Cảnh nhà đông đúc như vậy, vợ giáo viên chồng làm rẫy cho đến ngày giã từ quê hương.

Hơn mười năm trời sống tại đây gia đình tôi có rất nhiều kỷ niệm với một vùng quê sát biển. Tôi không bao giờ quên được hình ảnh bao triền cát, những vực đất lở lói đỏ ối ăn ra tận mép sóng đại dương.

 Rừng Sơn Mỹ lúc này cũng gần biển đó là những thuận lợi cho người nào vừa làm hai nghề một là ngư dân hai là nông dân hay tiều phu phá rừng làm rẫy.

Kể dông dài với quý bạn thế nó không ăn nhập gì với cái tiêu đề người viết làm tựa ở đầu bài?

Rừng Biển Rẫy Củi đâu có liên quan gì chuyện'cà phê cà pháo' thế kia?
Có một tí xíu liên quan, thưa quý bạn!

Chuyện là vậy:

Tuy mang cái kiếp nông dân nhưng sáng sáng trước khi vào rẫy tôi thường ghé chợ uống một ly cà phê mới được. Cái 'chất'  thị thành vẫn còn trong người, nói cho đúng tánh ghiền cà phê (cũng như ghiền thuốc Lào vào thời gian này) tôi không thể nào bỏ được?

Cứ mỗi lần đi rừng đốn củi, tôi không quên tạt ngang chợ Sơn Mỹ nơi đây có quán cà phê vợ chồng anh Quang, một quán khá đông khách.  Quán vừa gần chợ vừa gần cơ quan của Xã nên khá nhiều ẩm khách ghé vào. Tôi tuy là dân làm rừng, nhưng cũng là người khách quen mặt của chủ quán. 




 CÁI VÍA UỐNG CÀ PHÊ?


Chuyện không bàn về uống cà phê và chuyện rẫy rừng, người viết xin nhắc lại cái 'Vía Uống Cà Phê " là gì?


Có một ngày vợ chồng anh Quang mới nói thiệt với tôi rằng :

" Chú Phúc à, vợ chồng tui bắt đầu để ý vì chuyện ni hắn lặp lui lặp tới phải nói là 7 hay 8 lần chớ không phải 1 hay 2 lần mô"

Tôi ngạc nhiên:

-Chuyện ra răng vậy eng chị?

Anh  chủ quán mới kể rõ sự tình:

-Tui để ý ngày mô mà eng tới uống mở hàng là ngày nớ khách đôn dử lắm, bán được năm bảy chục ngàn luôn. Bảy tám lần như rứa mới lạ chớ? 

-A té rứa à eng?

Tôi vừa ngạc nhiên vừa hãnh diện cho cái số'hao tiền'của mình.

-Thôi bựa ni mồng một đầu tháng eng nhớ đừng quên tới uống cà phê quán tui nghe?

Tôi "dạ dạ" cho vừa lòng với vợ chồng chủ quán. 
Tôi chắc là khó giữ lời do có khi đầu tháng mồng một thì biết, nhưng nếu không tiền thì làm sao nhớ được cái chuyện người ta nhờ?


Cái rìu cái rựa trên vai một quảng đời làm rẫy chai tay. Tôi đâu phải ghiền một quán cà phê anh Quang gần Chợ nhưng lại là khách ở mấy quán cà phê Thủy Hạ dưới kia, chặng gần đổ dốc về Xã Tân Thiện nơi ba mẹ và gia đình nội ngoại tôi ở.

Số uống cà phê là vậy đó. Có người tin cái 'vía' tôi đi vào thì cà phê ngày đó phát đạt hơn thêm đó là niềm hãnh diện cho bản thân người viết nhưng lại hao cái túi tiền gia đình- vợ con?


đường vào rẫy 

Rẫy rừng cuốc rựa bong tay, kiếm ra đồng bạc phải 'trầy vi tróc vảy' nhưng lạ? khi ngồi nhìn giọt cà phê tí tách chảy, tai nghe giọng ca mượt mà của Tuẩn Vũ, khói thuốc Jet'tà tà' bay cao thế là tâm hồn tôi bay bổng rồi...quên hết?

Tôi đã để hình ảnh đám rừng núi Bể, núi Đất cùng những nhát rìu, nhát rựa ê nhức cả bàn tay trong vùng quên lãng để sống cho riêng mình một giây phút nào đó. Mặt trời mới lên chào đón một ngày, một chút nào hứng khởi từ giọt cà phê đắng cùng khói thuốc thơm nồng vào trong huyết quản để quên đi chuỗi ngày khốn khó thực tại. Tôi từng mong những phút giây hưởng thụ đó kéo dài hơn, sự vật vả giữa cái chất người và trách nhiệm một người cha một người chồng phải vật lộn kiếm sống cùng vợ con...



Bởi thế cho nên khi cà phê đã cạn, điếu thuốc vừa tàn và cuốn băng vừa ngưng tôi liền đứng phắt dậy.

Một động tác dứt khoát và quyết định do trước mặt tôi là 
đoạn đường vào rừng còn xa và cả một đám rẫy đang đợi ./.
                                         


ĐHL 11/10/2017
update 1/7/2020 by ĐHL

"TRẠM XÁ" TRONG TÙ

  KỶ NIỆM  "TRẠM XÁ" CỦA TÙ CẢI TẠO tại ÁI TỬ QT thân nhớ và biết ơn  BS Quân Y Hoàng thế Định Đinh hoa Lư   Tác giả bài này có dị...