Wednesday, September 7, 2022

ALUM ROCK PARK VÙNG NHÀ TÔI Ở



Bầu trời Cali đã vào hè. Trời cao trong vắt ánh nắng ngập tràn. Mấy tháng mùa đông qua mau. Những thảm cỏ xanh tươi trên mấy trãng đồi xa xa nay đã thay bằng một màu vàng cháy. Sườn núi phía đông càng lúc càng vàng đậm; cỏ khô dễ dàng bắt lửa bất cứ lúc nào.




Giờ đây là lúc bao cây phượng nơi vùng tôi ở đang vào lúc rộ bông. Hè về phượng San Jose trổ hoa đều khắp. Nhưng loài phượng này không phải là giống phượng vĩ của quê nhà tuy là và cành nó giống y hệt cây phượng vĩ.



Tôi thường đi quanh xóm, vừa đẩy thêm chiếc xe nôi của đứa cháu ngoại. Một công hai việc; vừa chăm cháu vừa ngắm phong cảnh của vùng Alum Rock Park. 

 North Valley có Công Viên Alum Rock (Alum Rock Park), một công viên thành lập từ cuối thế kỷ 19 đến nay.





Công Viên thành lập từ năm 1872 được xem như là "Khu Bảo Tồn". Tên Alum Rock lấy sự tích từ một tảng đá khổng lồ chứa toàn quặng nhôm nên mới đặt cho là Alum Rock. Với tính cách thiên nhiên và rộng lớn tới gần 300 hecta nên người ta xem Alum Rock Park là một Công Viên Yosemite Nhỏ (Little Yosemite).

Từ năm 1890 cho tới năm 1932 trước Thế Chiến Hai vùng này là nơi nghỉ dưỡng, tắm nước khoáng hồ bơi, phòng uống trà, tiệm ăn vũ trường cho giới thượng lưu người Mỹ. Có một sở thú, đường xe lửa nối thành phố San Jose tới vùng này. 
Sau Thế Chiến Hai xe hơi càng lúc càng nhiều, nhà ở cư dân càng đông. Những sinh hoạt thượng lưu trên xoá dần. Cảnh xe ngựa kéo, xe lửa lên đây đã thuộc về lịch sử.

Tôi thường đi dạo lên các triền núi vùng Alum Rock này. Những khi đi bộ lên đây, tôi hay ngắm về downtown San Jose. San Jose lúc này dưới kia, mập mờ qua những làn mây mỏng hay khói bụi kỹ nghệ.


2 hình ảnh đen trắng thế kỷ trước 1890 
hình ảnh xưa1890 nay không còn các nhà này


đưòng vào Alum Rock Park hôm nay 2017

Ở vùng này xa thành phố nên tương đối ít ô nhiễm hơn, ít tiếng ồn hơn. Tôi thích công viên Alum Rock ,một vài hẽm núi có nơi cắm trại có con sông Penitencia (Penitencia Creek) len lỏi chảy qua. Gần hai thế kỷ qua đi, lịch sử công viên nay con sông chỉ là con suối , mùa hè thì khô rang, mưa về thì nước chảy ào ào nhưng chỉ vài hôm là ngưng.




hàng cây bạch đàn trên con đường Penticentia dẫn vào Alum Rock Park, những năm hạn nặng 2020 tới nay bị chết khô khá nhiều 


Tôi ưa ngắm những đám cây bạch đàn trước khi dẩn vào công viên. Mấy đám bạch đàn cao ngất làm tôi nhớ về một vùng quê có tên Sơn Mỹ một nơi tôi giã từ quê hương đất nước cùng gia đi ra đi cách đây hơn hai mươi năm. 


Vùng này có nhiều cây sycamore mọc theo hai bên con sông Penitencia Creek
cây sycamore mọc nhiều theo công viên này từ xưa đến nay

Những ngày vợ tôi xa nhà qua chăm cháu ngoại bên tiểu bang khác, tôi thường đi bộ lên các triền cao nơi có những con đường và xóm nhà u tịch, ngoái về San Jose và bên kia nữa , ngoài rặng núi phía tây là Thái Bình Dương mênh mông. Tôi nhớ về ba chuyến bay về nước thăm gia đình nội ngoại, những chuyến bay vượt Thái bình Dương nghìn trùng diệu vợi.





đi bộ lên đây mỗi sáng sớm tôi chụp hình mấy con nai hai bên con đường. Nai xuất hiện sát nhà ở không chút gì sợ hãi


Về vùng xóm mới này, tôi mừng thầm do tin chính quyền thành phố đã có ngân sách mở cửa lại công viên lịch sử Alum Rock này. Những tấm bảng vẽ hình du khách thế kỷ trước lên đây, những cổ xe ngựa từng đưa du khách lên công viên này. Những giống chim muông thú quý. Con đường cho khách đi bộ  (trail) cũng có ngân sách làm lại mới mẻ tinh tươm. 





Hè này, tôi thường khuyên các con nên vào cắm trại mở picnic trong công viên này một chuyến. Nếu có bà con ai ở VN qua thăm cũng dẫn vào đây chơi luôn. 

Tôi chưa giải thích rõ ở phần trên . Công viên ở thành phố là dạng công viên nhỏ dành cho một vài khu phố hay xóm dân cư. Công viên Alum Rock này thuộc dạng tiểu bang, có ngân sách tiểu bang do nó có diện tích rất rộng, có thú rừng có sông rạch, cắm trại, du ngoạn v v 






Mỗi lần đi ngang tấm bảng chỉ dẫn, các giống thú ở đây tôi vẫn thấy loài gõ kiến đỏ đầu, loài kên kên , loài sóc ...

Loài cá steelhead  hay lội ngược dòng lên đẻ trứng những lần lũ lớn chắc khó còn do sông xưa nay đã thành suối nhỏ và thành phố San Jose đã phát triển dưới kia. 

Còn nhiều khám phá cho công viên này trong mùa  nghỉ hè này.

DHL 29/6/2017



CHIM VÀ THÚ TẠI ALUM ROCK PARK




















Nguồn tin hôm qua 7/7/ 2017 công viên Alum Rock vùng Hai Lúa ở bị đóng do có sự xuất hiện của sư tử núi. Người ta nói rằng nó đã bắt 2 con nai rừng xác dấu trong bụi. Video còn quay lại được nó. Khách bộ hành trên các lối công viên (trails) được khuyên là nếu trường hợp gặp nó đừng hoảng quá bỏ chạy, thối lui từ từ làm nhiều tiếng động càng ồn càng tốt.




Chim Về Thăm Lại Vườn Xưa




Chim Về Thăm Lại Vườn Xưa

HÀNG NĂM khi những cành mận ngoài cửa sổ căn phòng vợ chồng tôi nhú đầy là non xanh là chú chim nhỏ này lại trở lại "thăm tôi". 

Thú thật với bạn đọc tôi phải dùng mấy chữ "trở lại thăm tôi" vì tôi bắt đầu để ý đến nó hai ba năm này rồi.

Đúng vậy, cũng khung cảnh này, vẫn bầu trời đầu xuân đầy nắng ấm qua những khoảng lá xanh lục của cây plum mười mấy năm qua. Hình ảnh này không bao giờ thay đổi đúng sau tiết lập xuân . Vẫn con chim nhỏ này, cái mỏ tí xíu cứ đánh "lóc cóc " liên hồi vào mặt kiếng. Năm ngoái năm kia cũng thế, hôm nay nó vẫn trung thành trở lại bên khung cửa sổ quen thuộc, gỏ đôi ba tiếng như muốn cho tôi nghe và để ý những gì nó "muốn" !

Một cảm giác thân quen chợt đến trong lòng. Tôi như muốn thốt lên "vào đây, vào đây chơi chim ơi !". Con chim chao cánh qua đậu trên cành mận, chút chi nó lại vụt bay qua gỏ tiếp vào thành kiếng. Tôi lại khám phá ra năm nay nó có đến hai con. Con kia chỉ đậu chờ nó trên cành.
vườn nhà cũ 3612 Bloomsbury Way San Jose CA 95132

Tôi thấy lạ, không biết chú chim nhỏ muốn gì? Làm sao tôi có thể hiểu được ý của "chim trời cá nước "? Nhưng điều tôi khó hiểu nhất là nó đi đâu, sống đâu, suốt mùa đông lạnh giá vừa qua? Nếu mùa đông nó đi tìm vùng nắng ấm nào đó, chắc nơi đó phải là xa lắm . Nhưng sao nó còn nhớ đến cái cửa sổ và cây mận này mà bay về lại được?

Một, hai tháng nữa, cây mận này lại nặng trỉu trái. Hai con chim này chắc hẳn sẽ bay về lại đây. Trên cành, sẽ có vài con sóc đưa những con mắt đen "thao láo" nhìn vào phòng.

Hai con chim bé nhỏ hôm nay đây đang mang lại niềm vui cũng "nho nhỏ" cho tôi. Chợt tôi thấy thích thú vói tập quán của chúng dù bay đâu xa hàng năm vào ngày tháng này chúng không quên bay về chốn cũ.

Chim còn thế, huống chi người?

ĐHL 2014
kỷ niệm
3612 Bloomsbury Wy San Jose CA 95132

Tuesday, September 6, 2022

CHẬU QUỲNH THẦY TRỊNH HUY TRƯỜNG TẶNG

 

Chậu Quỳnh Nở Muộn



- Phúc ơi nhớ ghé tới nhà thầy lấy mấy chậu quỳnh nghe!
- Thầy có gầy cho hai đứa Phúc và Hiệp 2 chậu quỳnh đây ...

Cú phôn bất ngờ của thầy Trịnh Huy Trường, báo cho hai đứa chúng tôi tới nhà thầy nhận hai chậu quỳnh, làm tôi sung sướng, xúc động. 




Từ sau buổi họp tại nhà thầy Trịnh huy Trường nhằm lúc thầy mới đảm nhận chức vụ tân Hội Trưởng Hội Đồng Huơng QT, ai cũng khen vườn sau của thầy thật đẹp, rất hợp với thú điền viên tuổi già. Ai cũng chú ý vào mấy chậu QUỲNH nhà thầy cô. Mọi người ra thăm vườn sau đều trầm trồ khen đẹp. Hai vợ chồng tôi thì khỏi nói, cứ suýt xoa khen hoài. Một hàng  quỳnh của nhà thầy được kê lên cao, sắp theo một bên lối nhỏ ra vườn. Trên đầu lá giống tiểu quỳnh này, không biết bao nhiêu bông tiểu quỳnh màu hồng tươi nở rộ, cong cong buông xuống trông đẹp mắt làm sao.

                                                    *
 Thế mà không ngờ họp xong ra về, chỉ một thời gian thầy mới gọi phôn cho món quà bất ngờ đầy ý nghĩa: thầy Trường đã săm soi tỉa là gầy hai đứa, gồm Lê Hiệp và tôi mỗi nhà một chậu quỳnh con...

*

Thời gian qua thật lẹ, mới đây mà đã hai mùa giáng sinh rồi. Cái vui năm nay là chậu quỳnh thầy tặng bắt đầu hé nụ để bù lại những ngày tôi xót xa nóng nảy chờ đợi nó ra bông.

Thú thật với bạn đọc, bản thân tôi chẳng có kinh nghiệm gì về trồng bông; dù đôi lúc cũng thích ngắm bông và thuởng thức những loài bông đẹp. Đem chậu quỳnh thầy về xong, tôi hết đem ra đem vô nào hứng sương nào phơi nắng thêm phân tăng trưởng... hơn một năm nó vẫn "ù lì" ra- lá vẫn hoàn lá thế mới lạ làm sao?

-Hay là nó không thích nắng?

Tôi nghĩ thầm như thế.

Thế là tôi vội bưng chậu quỳnh con ra hiên trước nơi huớng nhà không đón ánh mặt trời mọc.

Thời gian tiếp tục qua, chậu quỳnh nhà của tôi nó vẫn là "chậu quỳnh toàn lá " dù lá nó có xanh hơn, bụ bẫm hơn một ít khiến tôi có thể gầy ra một chậu nho nhỏ khác. Nhưng chuyện 'đau khổ'cho tôi nó vẫn trơ ra đó, trên đầu lá không có dấu hiệu cỏn con nào là "ra hoa kết trái" cả, thế mới lạ?

Người viết nhớ trong dịp tết đến, Thầy và  CÔ tới thăm nhà hai vợ chồng, bữa đó tôi vắng nhà. Khi về nhà, tôi nghe bà xã tôi mách lại thầy có trách nhẹ "cái số thằng phúc không biết chăm bông !" khi nhìn chậu quỳnh "quý hóa" nhà tôi đập vào mắt thầy trước cửa nhà.

Nghe vậy tôi buồn trong bụng làm sao.


-Hay là nó thiếu nắng?

tôi nóng lòng nghĩ thầm

Thế là tôi lại tiếp tục bế  "nàng Quỳnh" lui lại vườn sau nơi đầy ánh năng, hòa nhập với màu xanh của đám cải cùng mấy chục chậu ớt đang phô màu xanh biếc dưới ánh mặt trời ôn đới.

vườn nhà cũ lúc chậu quỳnh Thầy Trường cho chưa ra hoa để sánh với vườn sau của người viết năm 2012

*

Mùa hạ qua đi ... mấy tháng trời ngập tràn ánh dương rực rỡ cùng hai chậu quỳnh, của chờ đợi- của đợi mong- vẫn im "thin thít" một màu xanh "bí hiểm" tương tự như nụ cười của nàng "Mona Lisa" của danh họa Leonardo Da Vinci cho đến nay chưa ai "giải mã " được.

Tôi lại 'lủi thủi' bưng mấy chậu quỳnh ra trước nhà, miệng lẩm bẩm:

-Có thể nhiều nắng quá! 

Tôi tự an ủi mình như vậy.

Thu qua, mùa đông lạnh giá đang đến xứ người. Mấy hôm trước khi tôi mới bước chân vô nhà thì bà xã tôi vội vàng mách ngay:

-Anh ơi hình như chậu quỳnh mình sắp sửa có búp bông rồi!

Răng?!

Tôi chạy vội tới chậu quỳnh nhìn xem...

Trên đầu mấy nhánh lá vươn dài mạnh mẽ có vài nốt sần màu đỏ tai tái, một dấu hiệu lạ từ hai năm nay chưa bao giờ thấy.

Tôi cúi sát,  săm soi nhìn thật kỹ:

-Đúng rồi em ơi! hắn ra bông! hắn ra bông rồi!

Tôi mừng như trúng số 'super loto' ở xứ Mỹ này, bụng vui như mở cờ !

Mỗi ngày tôi tới quan sát mấy lần; những búp đỏ to dần, dấu hiệu của những đóa quỳnh tương lai đang đem niềm vui tới cho vợ chồng tôi ngày cuối năm.



Một cái vui khác nữa đến cho nhà tôi, tết tây này ngày đầu năm đúng lễ kỷ niệm 30 ngày cưới vợ chồng tôi (1/1/2013), ngày này trong số khách khứa bạn bè phải có mặt vợ chồng thầy Trịnh Huy Trường mới được.

Ngày đó trước tiên, dĩ nhiên tôi phải khoe ngay cho cô thầy thấy chậu quỳnh nhà tôi đang phô sắc. Ôi những đóa tiểu quỳnh từ chậu cây thầy tặng hai năm trước; chúng đang phô những búp hoa tươi hồng đẹp đẽ chẳng khác chi "tươi cười chào mừng" chủ cũ vậy.
*
Portrait of Jekyll by William Nicholson, painted October 1920; commissioned by Edwin Lutyens, donated to the Tate Gallery in 1921.
Born29 November 1843
Mayfair, London, England
Died8 December 1932 (aged 89)
Munstead Wood, Busbridge, Surrey, England
OccupationHorticulturistgarden designer, writer and artist
wikipedia mở

   Gertrude Jekyll (1843-1932), nhà tạo mẫu về vườn, một nữ họa sĩ cùng nhà văn có tiếng Anh quốc, bà từng nói rằng -"mảnh vườn là người thầy tốt nhất, nó dạy ta lòng kiên nhẫn cùng sự chăm nom; nó dạy ta về kỹ năng cùng tính tiết kiệm; và hơn tất cả nó dạy ta về lòng tin."

cho đến tết 2015 nhà cũ của chúng tôi đầy các chậu tiểu quỳnh do thầy Trịnh Huy Trường tặng

*

Câu nói này của bà thật giá trị, ít nhất là cho tôi như trường hợp chậu quỳnh thầy Trịnh Huy Trường  tặng cho vào hai năm trước. Chậu hoa kỷ niệm đã ra bông.  Những nụ tiểu quỳnh đỏ thắm, tươi đẹp nở đúng vào đầu tết cũng là một món quà tinh thần quý báu ý nghĩa cho gia đình chúng tôi trong dịp đón xuân/.


ĐHL
2012

edition 6/9/2022

NGỤ NGÔN AESOP TẬP 4

        ĐHL chuyển ngữ kèm lời bàn




BÀ CÚ KHÓ TÍNH VÀ CON CHÂU CHẤU NGANG BƯỚNG

 
    Ban ngày Bà Cú luôn luôn lo lắng cho giấc ngủ. Đợi khi mặt trời lặn, lúc những tia nắng hồng tắt lịm trên nền trời để lại màn đêm dần dà che phủ toàn bộ cánh rừng Bà mới bắt đầu thức dậy. Bà rũ lông nhấp nháy mắt cho tỉnh người trước khi ra khỏi cái bộng cây để đi kiếm mồi.

-Cú Cù Cú Cù...

Bà cất tiếng kêu ghê rợn trong đêm. Tiếng "Cú Cù" vang dội trong cánh rừng yên lặng. Bà ta bắt đầu cuộc kiếm ăn, nào rệp nào bọ cánh cứng nhái ếch cho đến loài chuột Bà xơi tất không bỏ loại nào.

Bà Cú càng già càng trở nên khó chịu nhất là những khi giấc ngủ của bà bị quấy rầy. Có một trưa hè nắng nóng khi Bà đang ngủ gà ngủ gật trong hốc cây thì có Chú Châu Chấu không biết vui thú gì lại cất tiếng ca inh ỏi. Bà Cú liền thò đầu ra khỏi cái hốc cây, cái lỗ này vừa là cửa sổ cũng là cửa ra vào:

- Này cái Ngài kia liệu hồn thì đi nơi khác, thật là bất lịch sự? ít nhất cũng phải tôn trọng người già cả hãy yên lặng cho ta ngủ xem nào?

Nhưng con châu chấu kia vẫn trơ tráo? Nó trả lời nó có quyền nơi vùng nó ở khi mặt trời lên. Còn loài cú như bà ta thì nên ở yên trong gốc sồi già kia thôi. Trả lời vô lễ như thế xong, con châu chấu còn kêu "chách chách" và 'hát' to hơn nữa- những âm thanh chói tai nhức óc làm sao?

Cú già tuy giận nhưng  thông minh. Bà biết cãi với Châu Chấu hay bất cứ ai khác về vấn đề này cũng chẳng ích gì.

Thêm thay, mắt loài cú ban ngày làm gì thấy rõ để trừng phạt con châu chấu hỗn xược kia? Cú Bà nuốt giận dùng lời lẽ ngọt ngào nhất:

- Ồ cậu ơi, Già này phải ráng thức để nghe cho được giọng ca hiếm có của cậu. Giờ đây ta đã chuẩn bị sẵn cả đây loại rượu ngon nhất từ Ngọn Núi Thần Olympus gửi cho ta đây. Thứ rượu này như cậu biết, thần Apollo thường uống trước khi hát cho Chúa Trời nghe đấy. Hãy tới đây, tới đây rồi cùng già này thưởng thức loại rượu ngon này nhé. Già chắc rằng uống thứ rượu này vào cậu sẽ hát hay chẳng kém gì Thần Apollo đâu!

Châu Chấu ngu ngốc nghe lời nịnh hót của Cú Bà khoái quá quên cả hiểm nguy, liền nhảy tới miệng hang của Cú...

Vừa khi Chấu Chấu ta tới ngang tầm cửa, lộ ra hình dạng, Cú Bà liền chộp ngay nuốt mất./.

Lời Bàn
Đây mới là bài học để trừng trị những ai ngang bướng cứng đầu. Đối với những kẻ vũ phu hay ngang bướng thường hay có những nhược điểm và nếu dùng trí thì rất dễ chiến thắng. NỘi dung kế tiếp cho bài ngụ ngôn này đó là nói về sự nguy hiểm của lời nói xu nịnh.

LỜI  NỊNH HÓT, TÂNG BỐC TA CHẮC CHẮN KHÔNG PHẢI LÀ MỘT SỰ THÁN PHỤC CHÂN THÀNH. BẠN ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ THÓI NỊNH VÀ TÂNG BỐC LÀM BẠN MẤT CẢNH GIÁC ĐỐI VỚI KẺ KHÁC 

-TUÂN TỬ: NGƯỜI CHÊ TA MÀ CHÊ PHẢI LÀ THẦY TA, NGƯỜI KHEN TA MÀ KHEN PHẢI LÀ BẠN TA, NHỮNG KẺ VUỐT VE NỊNH BỢ TA CHÍNH LÀ KẺ THÙ CỦA TA VẬY

               

                                    =================






















  

CHÚ  LỪA ĐỘI LỐT SƯ TỬ

    Có một con lừa ngày nọ thấy bộ da sư tử do một nhóm thợ săn bỏ quên trong rừng nó bèn nghĩ ra một kế vui chơi.


Con lừa bận bộ da này vào núp vào trong một bụi rậm. Nó đợi lúc muôn thú đi ngang bèn chạy ra hù doạ. Bầy thú tưởng chúa sơn lâm thật tất cả ngay lập tức đều sợ hãi bỏ chạy trối chết?!

Lừa thích chí quá do muôn thú xem nó như chúa sơn lâm thật không bằng? Lừa không nín được do quá khoái chí nên bật kêu lên:

-Bờ rê! Bờ rê!

Có con cáo chạy sau cùng nghe được tiếng này nó mới hiểu ra đó chỉ là con lừa đội lốt sư tử thôi?!

Con Cáo trở lui cười ngất, rồi bảo lừa rằng:

Giá như ngươi biết câm cái miệng lại thì ngươi có thể doạ được ta rồi. Nhưng chính cái miệng của ngươi đã làm hỏng chuyện khi tự phát ra cái tiếng be be tức cười kia, biết chưa?

Con Lừa nghe thế,  thẹn quá lủi mất./.


Lời bàn

MỘT ĐỨA GIAN MANH CÓ THỂ LỪA THIÊN HẠ QUA SẮC PHỤC VÀ DIỆN MẠO BÊN NGOÀI NHƯNG CHÍNH LỜI NOÍ CỦA HẮN MỚI TỎ LỘ CON NGƯỜI THỰC SỰ CỦA HẮN RA SAO

-KHOAN VỘI XÉT NGƯỜI QUA BỀ NGOÀI MÀ HÃY ĐỢI HỌ NÓI RA




                     =====================

  •            HAI CON DÊ RỪNG QUYẾT  KHÔNG NHƯỜNG  NHỊN 
  • NHAU



















   Có hai con dê rừng nhảy nhót vui chơi trên hai sườn núi cheo leo, dưới kia là thác chảy.

Con nào cũng muốn qua sườn đồi bên kia? ngặt một nỗi chỉ có một  thân cây đổ bắc ngang sườn núi thôi. Thân cây  này rõ ràng là phương tiện độc nhất bắc qua hẻm núi hiểm nguy đó mà thôi. Nó là con đường qua lại duy nhất nhưng lại quá cheo leo, đến nỗi nhỏ như hai con sóc cũng phải sợ huống gì lớn như hai con dê này?

Thế mà lòng tự ái và kiêu căng khiến không có con dê nào chịu đứng lại nhường đường cho nhau?

Bên này một con bước chân xuống cây gỗ kia, con bên kia cũng vậy. Hai con dê đều một lúc bước xuống thân cây và đều bước qua một lượt?

Hai đối thủ hiếu thắng, sừng chạm sừng, không ai chịu nhường ai. Thế là cả hai đều rơi tòm xuống thác nước đang chảy ầm ầm dưới sâu?!

Ôi thôi toi mạng hai con dê tự ái và kiêu ngạo!


LỜI BÀN
Nữ văn sĩ khuyết tật Mỹ Helen Keller, bà sinh năm 1880 và mất năm 1968. Bà bị khiếm thị và mất thính giác từ lúc sinh ra đời 19 tháng tuổi. Thế nhưng bà vẫn thăng tiến cuộc đời trở thành một nhà văn và nhà tranh đấu cho người khuyết tật Hoa Kỳ. Bà có nói, "TỰ ÁI LÀ KẺ THÙ TỆ HẠI NHẤT, NẾU CHÚNG TA THUA NÓ THÌ SẼ KHÔNG BAO GIÒ THỰC HIỆN ĐIỀU KHÔN NGOAN NÀO TRONG THẾ GIỚI NÀY"
Quả thật, chuyện hai con dê trên là kết quả của tự ái và hiếu thắng. Một kết cục thảm bại cho cả hai, không con dê nào biết kiềm chế.
Nhẫn nhục không đồng nghĩa với hèn nhát, yếu hèn mà hành động được dẫn dắt bởi lý trí. Người ta nói "một sự nhịn chín sự lành" phải có cái hậu ý của sự thành công cuối cùng làm mục tiêu. Trường đời có khi "tránh trâu chẳng xấu mặt nào" hay "người quân tử chẳng nề tiểu tiết" cũng có khi vào trường hợp hai con dê hiếu thắng trong câu chuyện. Ngày xưa, Hàn Tín nếu vì tự ái cao, nệ tiểu tiết không chịu "luồn trôn" anh chàng bán thịt thì đâu còn cơ hội làm đến chức tể tướng dưới triều Tiền Hán.
Thế cạnh tranh giao thương trên trường quốc tế, các nước nếu như cặp dê kia thì nguy to. Ngoại giao buôn bán, ai cũng lấy nguyên tắc "đôi bên cùng có lợi" mới hợp tác lâu dài

                    ========================

   TRANH  CHẤP CHI CÁI BÓNG CON LỪA





    Người lữ hành thuê Con Lừa chở Ông đi tới một vùng quê chơi. Vùng này khá xa. Người chủ lừa dĩ nhiên đi theo con lừa để dẫn đường.


Trời càng lúc càng nóng. Đã thế trên đường trơ trụi chẳng có một bóng cây nào cả? Chịu không nổi sức nóng, người Lữ Hành bèn bảo chủ Lừa cho dừng lại nghỉ ngơi. Chẳng hề có một bóng im nào, bất đắc dĩ Khách bèn ngồi xuống nép trong vào bóng im của thân LỪA cho đỡ cái nóng như thiêu đốt thân mình.

Giờ người dẫn đường tức là CHỦ con LỪA kia cũng chịu hết nỗi chẳng khác gì người KHÁCH. Ông ta còn đi bộ dắt lừa nên càng mệt hơn. Chủ Lừa cũng muốn núp vào bóng im của thân LỪA. Bóng Lừa thì nhỏ hai người lại to thế là đâm ra cãi nhau?

Chủ Lừa nói lý ông cho THUÊ LỪA đâu có cho THUÊ BÓNG Lừa?

Lời qua tiếng lại không ai chịu nhường ai? Cho đến lúc LỪA ta bực tức bỏ đi mất!

 Thế là cái BÓNG không còn!?


LỜI BÀN:
Câu chuyện tuy đơn giản nhưng ngụ ngôn một bài học thâm thúy cho người đời. Cuộc đời này chẳng hề có cái gì bền vững lâu dài, nhưng con người vẫn tranh chấp nhau đến mức phải gây ra thù hận, một mất một còn. Có đó và mất đó chẳng gì là bền lâu. Ngay con người dù có thành công trong tranh chấp cũng không sống mãi muôn đời.
Cuộc sống hòa bình, tương nhượng với nhau đôi bên cùng sống đây là nguyên tắc cho cuộc đời an lạc. Thế giới chính trị hiện nay cũng thế, tranh giành quyền lực quyết một mất một còn rồi kẻ thắng người thua ai rồi cũng chết. Nhưng lúc chết rồi còn để tiếng xấu muôn đời cho lịch sử cười khinh.
nói cho cùng chúng ta nên



 ÁP DỤNG NGUYÊN TẮC ĐÔI BÊN CÙNG CÓ LỢI (WIN-WIN) TRONG THƯƠNG TRƯỜNG HAY XỬ THẾ ĐỂ KHÔNG AI PHẢI MẤT TRẮNG HAY THIỆT HẠI. ĐÂY LÀ NGUYÊN TẮC LÀM ĂN CĂN BẢN VÀ LÂU DÀI 

-KẺ CÓ CƠM ĂN, NGƯỜI CÓ MIẾNG CHÁO CHỚ NÊN QUÁ ÍCH KỶ LÙA HẾT VỀ MÌNH. THIÊN HẠ CHẾT HẾT THẾ TA SỐNG VỚI AI?

=================================== 




DÒNG SÔNG XƯA VÀ BÓNG ĐÒ NĂM CŨ

 

 Và từ đó bên hàng lau lả lướt

Khách ngày xưa không trở lại sang sông

Nên mỗi chiều thả thuyền theo bến nước 
Ông lái buồn đưa mắt mỏi mòn trông ...(Ông Lái Đò Hiếu Nghĩa)






vạn đò chợ Tỉnh QT trước 1968



    Có một dòng sông xưa từng trôi qua bến Chợ, một thời đông vui bên sông nước thân yêu. Rồi cuộc chiến điêu tan và cuộc đời dâu bể, khói lửa chiến tranh vùi dập phố xưa. Những ngày tàn cuộc chiến, có một chiều Sông lặng lẽ trôi qua bến cũ, phố thân yêu chỉ còn lau lách đìu hiu cùng gạch đá vô tình. Những nhịp cầu gãy nhịp bắc nam, Sông chứng kiến từng ngày để quê hương biên thêm dòng lệ sử. 


                    mạ buổi chợ về trước 1968 (Hiếu Giang)

   Bến xưa còn đó nhưng chẳng còn con đò năm xưa từng đưa mạ mỗi sáng sang sông để qua kịp chợ. Trẻ thơ doi dỏi mong ngóng  mạ về. Mạ tất tả xuống đò kịp chuyến. Đò sang sông mang cả niềm vui trong gói quà về cho con dại. Những đứa con của mạ năm nào có về lại bến xưa, dáng mạ thân yêu giờ là hư ảo...xa xa gió cuốn mây trôi, hình bóng mạ nay chỉ là trời miên viễn.


cuộc đời sông nước trước 1968 (vạn Thạch Hãn)


    Cuộc đời âm thầm trên sông nước bao năm, ông lão đưa đò trải đời qua tháng ngày chắt chiu gian  khó. Sông lạnh chiều đông vắng khách qua sông. Lão lại ngồi thầm đếm tuổi đời trên sông nước quạnh hiu trong nghèo khó cơ hàn. Gió đông về, thổi hồn cô quạnh, Lão cúi đầu thầm nguyện những ước ao. Bụng đói ăn, thân người thiếu vải; đời lão chai rồi sống trong lắm nỗi truân chuyên. 

vạn nghèo bên sông Vĩnh Định An Tiêm (chụp từ cầu Sải) sau năm 2000




   Ba mươi năm hay bốn mươi năm chuyện cũ, ngày trở lại sông xưa chắc không còn ai nhớ đến lão đưa đò trên bến nước cô liêu...

   Quá khứ của quê hương, hình ảnh một dòng sông, vạn đò cùng bóng ông lão chèo thuyền. Bóng xưa như lảng vảng trong sương khói thời gian./.

ĐHL  12/1/2022
edit 6/9/2022

"TRẠM XÁ" TRONG TÙ

  KỶ NIỆM  "TRẠM XÁ" CỦA TÙ CẢI TẠO tại ÁI TỬ QT thân nhớ và biết ơn  BS Quân Y Hoàng thế Định Đinh hoa Lư  Đinh Hoa Lư có dịp hạn...