Thursday, August 25, 2022

HẢI LĂNG- NHỚ CHÁO BỘT ĐỒNG CU HOAN VÀ MIỀN BIỂN VẮNG MỸ THỦY

 

CHÀO BẠN ĐỌC 

Đây là tổng hợp 2 bài viết Cháo Bột Đồng Cu Hoan và Mỹ Thủy Miền Biển Vắng dược tác giả kết hợp lại thành MỘT cho tiện bề theo dõi


Saturday, April 2, 2016



           NHỚ ĐỒNG CU HOAN NHỚ NỒI CHÁO BỘT


Những mùa hè 1964 và 1965 tôi có dịp vào Hải Lăng do ba tôi làm việc trong này. 

Đó là thời gian hè tôi học lớp nhì  và lớp nhất cuối cấp Tiểu Học. Tuy còn nhỏ nhưng  tôi không quên được hình ảnh cái Chi của ba tôi đóng ở khúc cua gần ngã ba lên hướng núi (xã Hải Lâm , Hải Quế).

 Đó là một mái đình rộng lớn nào đó xây lại chứ không phải một căn nhà xây theo kiểu ngày nay. Ngày nào mà tôi chẳng vào phòng của ba tôi. Tôi nhớ nhất là tấm bản đồ to lớn đặt trong phòng ba tôi. Tấm bản đồ có tên mấy chục xã. Hải Lăng có đến hai muơi mấy xã; xã nào cũng có chữ "HẢI" đằng trước...
 Sợi dây điện thoại xuyên qua phòng sau nơi ba mạ tôi ở. Tôi nhớ cái máy điện thoại màu ô liu của nhà binh, mỗi lần gọi lên Quận ba tôi phải cầm cái nuốm đằng trước quay 'ro ro ' xong mới nói được. 

  Quận nằm trên chóp đồi chỉ cách Chi ba tôi vài hàng rào kẽm  gai. Năm này Đại Uý Điềm làm Quận Trưởng. Quận có cái lầu ở giữa.  Ngó xuống mạn phải là cái trũng đồi hoang vu chạy dài ra đến Cồn Dê trước khi gặp Cầu Nhồng. Tôi nhớ sông Nhùng có khi ba tôi đi ném cá lại đem về con cá tràu bông to đến nỗi khoanh tròn lại như cái lốp xe.


Tại sao tôi nhớ những lần vô Hải Lăng này là gần hè năm 1965?



Khi tôi đọc lại lịch sử Không Quân VNCH bay ra lần đầu tiên không tập Vĩnh Linh miền Bắc Vĩ Tuyến 17 vào tháng 2 tháng 3 năm 1965 tôi mới chắc chắn thời gian tôi vào thăm Chi CA Hải Lăng sát Quận là hè năm 1965. Tôi hay tập xe đạp theo cái ngã ba trước Chi đi lên hướng núi, nếu tôi không lầm là thôn Diên Trường thì phải?  Qua cái bệnh xá mới xây, tôi không dám đạp xe lên xa hơn. Trảng cát hoang vắng ngó lên phía núi, tự nhiên tôi hay sợ. Tôi hình dung lại những đoàn phi cơ cánh quạt Skyraider bay ra hướng bắc nhưng bay rất thấp là là gần sát với mặt đất.  Hàng chục chiếc A 1E Skyraider ầm ầm bay ra hướng thành phố QT. Đương nhiên sau này lớn lên tôi sẽ hiểu bay như vậy để tránh làn sóng radar của miền Bắc. Hàng chục chiếc phi cơ này cất cánh từ Đà Nẵng bay càng thấp thì càng giữ bí mật với radar cho đến Trung Lương tất cả mới bay vụt lên cao để thả bom miền Bắc .


Đó là chuyện chiến tranh trong quá khứ nhưng cũng nhờ đó tôi mới nhớ chắc chắn là năm 1965. Hình ảnh những chiếc phi cơ bay thấp đến nỗi thấy mũ phi công màu trắng...

 Theo QL 1 về chợ Diên Sanh ,hình như đây là 'đường phố' duy nhất nằm trong khu vực xã Hải Thọ.  Khúc đường 'phố thị' (tôi tự đặt) có nhà chủ xe ví dụ Thiện Thành có chiếc Renault chạy Huế QT, có Uỷ Ban Xã , có xóm phường ở san sát với nhau nên ấm áp và vui vẻ hơn.Tôi còn nhớ sát cái quán của mệ Thiện Thành có con đường kiệt vô xóm nhà O Hải. Nhà O Hải nấu cơm tháng cho chi CA Hải Lăng nên tôi có ghé thăm một hai lần nào đó. 

 Đến chợ Diên Sanh, con đường QL gặp ngày cái chi Thông tin, bẻ phải tiếp tục vô Huế và qua trái là vô chợ Diên Sanh về biển tức  hay là thôn Mỹ Thuỷ. Chợ Diên Sanh không lớn nhưng gần biển Mỹ Thủy nên có cá tươi. Nói đến Mỹ Thuỷ tôi có về biển này một lần trong đời cái thời mà Mỹ Thuỷ rất chi là hiu quạnh và có ăn một vài con mực khô phơi tại biển này. Quà biển mới phơi nên mực rất ngọt. 

Sau lưng chợ D Sanh  là đồng Cu Hoan. Mùa nước, cánh đồng mênh mông hết tầm mắt người nhìn. Bờ tre phía bên tê bờ, chỉ còn một lằn đen mờ nhạt. Ai làng Cu Hoan hay nói chung là 'dân Diên Sanh" đều không bao giờ quên hình ảnh cánh đồng này. Người Diên Sanh ở hai bên Quốc Lộ 1: bên trái là đồng Cu Hoan chạy tít vô đến Cua Hà Lộc trước khi vào Mỹ chánh. 

  cánh đồng Cu Hoan hôm nay vẫn không khác xưa


Nhớ về đồng Cu Hoan,  người viết không có ý ghi lại hình ảnh đồng lúa chín vàng vào mùa gặt, mà chỉ nhớ một hình ảnh một cánh đồng bao la loang loáng nước. Một thời xe đò QT- Huế phải qua Diên Sanh xong men theo đồng Cu Hoan. Mùa đông lạnh mãi mưa dầm, những chiếc đò nho nhỏ giữa đồng, những cái tơi của người làm cá cùng mấy con sếu  bơ vơ. 

Tôi nhớ về Diên Sanh là nhớ những con cá tràu , nguồn đặc sản cho nồi cháo bánh canh hay còn gọi là 'cháo bột' mà ít nơi nào phong phú hơn. Bột gạo để nhồi bột làm bánh canh thì chuyện thường, nhưng nguồn cá tràu vô tận từ cánh đồng Cu Hoan khi um lên với ném Quảng Trị để tạo thành những tô cháo bánh canh thơm ngát mũi , ăn mãi không biết no. 

Mà thật sự vậy, bột gạo nó không nặng bụng bằng bột lọc. Cháo bột Diên Sanh ta tha hồ thưởng thức.Vào Diên Sanh là người ta nhớ đến Cháo bánh canh (cháo bột, cháo vạc giường) cá tràu.Vào nam gọi cá tràu thành cá lóc. Những con cá tràu sinh sôi nảy nở giúp cho những thôn làng quanh đồng Cu Hoan vừa có miếng ăn vừa có nguồn lợi tức. Vào chợ Diên Sanh bên mớ cá biển từ Mỹ Thuỷ lên, không bao giờ thiếu những mớ cá tràu đen bóng, còn sống lúc nhúc.

Quán cháo bột bán trong nhà, người ta biết và tới ăn.  Người này đồn tới tai người khác. Không ai đề bảng hay đề tên quán như thời sau này.


LÒNG SẢ 

                              món "lòng sả" 
Sau này, tức là gần 1972 quanh Chợ có vài quán nhậu mọc lên, cung ứng nhu cầu cho lính. Diên Sanh có thêm món "lòng sả" . 

"Tiếng lành đồn xa", nếu 'lòng sả' Diên Sanh không có tiếng ngon sao từ thành phố Quảng Trị người ta hay rủ nhau "vào Diên Sanh ăn lòng sả"? Từ thành phố, dân 'ghiền ăn' phải 'rù Honda' non 10 cây số, tức là men theo QL cũ ,hướng qua Cấu Nhùng (còn kêu là Cầu Nhồng), chẳng xa xôi gì. Nói vậy để xác định món 'lòng sả' có từ trên thực đơn 'nhậu' từ trước 1972. 

 Cho đến sau 1972 người dân chạy loạn về lại trên đồi cát hoang vu, một thời người viết không dám đạp xe đạp qua. Đó là con đường từ Quân Cũ Hải Lăng đi ngược lên xa lộ Đại Hàn hay đoạn gần Cầu Dài sau này .  Giai đoạn hồi cư, sau  1973 - thành phố QT "thứ Hai" đóng trên đồi cát trắng đó. Những dãy nhà hồi cư san sát nhau , trước mặt Tiểu Khu QT, trường học , bệnh xá v v 

  Vấn nạn sinh sống 'bế tắc' khi ngoài đồng luơng "Quân Công" ra thì chẳng ai biết làm sao mấy trảng cát tiếp liền với nhau  ?Mỉa mai thay nơi đây gọi là "Khu Thị Tứ" của tỉnh QT hồi cư, hết  6 tháng trợ cấp "Khu thị Tứ' này khi ăn hết luơng thì còn thiếu cả tiền để mua than củi, nói gì đến gạo?

Chuyện này không liên quan gì đến cháo bột Diên Sanh cả, nên xin gác qua một bên

Tôi xin ngồi kể lại chuyện Hải Lăng hơn nửa thế kỷ, năm xửa năm xưa.  Một thời QL 1 cũ vẫn còn. Tôi mường tượng một con đường nhựa nhỏ bé, đôc đạo từ thành phố Qt , chiếc xe chạy rầm rập qua cái cầu Nhồng  ọp ẹp - rung rinh. Con đường vắng ngắt, xe âm thầm  chạy qua mấy thôn làng thưa thớt, hai ba trảng cát bạc màu.

Xe vào Diên Sanh. Nơi đây có món cháo bột nấu với cá tràu. Gạo và cá đều từ Đồng Cu Hoan làm người Diên Sanh đi đâu cũng thuơng nhớ đậm đà về nó.


HƠN 50 NĂM NGÃ BA DIÊN SANH VẪN KHÔNG THAY ĐỔI 




Con đường QL 1  năm xưa đã thay đổi không vô hướng Diên Sanh nữa; đó là lý do khiến khuôn mặt Chợ Diên Sanh mấy mươi năm vẫn không thay đổi. Xe cộ ít lưu thông, con đường trở nên hiu hắt vắng vẻ thì làm sao mua bán giao thương sầm uất để thay đổi bộ mặt phố phường.

Con lộ 1 xa xưa vẫn mãi là một ngã ba đi về Mỹ Thủy đó là kỷ niệm không quên cho riêng tôi một thời tuổi nhỏ từng sống dưới mái nhà cũ kỹ làm Chi CA trên hướng quận cũ Hải Lăng. 

nhớ về hương hồn ba tôi, bác Hạc trưởng chi CS-CA, bác Trần phong Anh, , chú Huấn tài xế và nhiều chú bác khác tùng sự tại Chi, nhớ bác Điềm Quận trưởng Hải Lăng 1963-65


Mấy chục năm sau trời Hải Lăng đồng Cu Hoan vẫn vậy không thay đổi bấy nhiêu. 
Nhìn hình ảnh này, 'tức cảnh sinh tình' người viết mới biên tặng bạn đọc trong ảnh Hoàng Hải vài dòng như sau:

Philip Dinh
mưa bay bay, trời lành lạnh, vài con nhạn lướt bay trên mặt nước sóng lăn tăn. Người ta vẫn có cái thú dầm mình trong tiết trời mùa đông cùng lụt lội để kiếm mớ cá nước lụt. Đây là niềm vui hàng năm khi mưa lụt trở về; một điệp khúc bất tận của miền trung. Khung trời Cu Hoan vẫn vậy, không thay đổi. Bầu trời xám ngắt, không khí ẩm ướt lạnh lẽo trong ngọn gió trở mùa. Có người vẫn co ro trong tiết lạnh, dù áo che mưa đầy đủ và phương tiện đi lại còn dễ dàng hơn xưa. Người ta thích ra ngoài nhà khi mùa lụt đến. Đây là cơ hội cho mấy chiếc thuyền nan có dịp vẫy vùng trên vùng nước mênh mang sau mùa lúa vừa qua. Hết mùa lúa, đồng Cu Hoan sẽ còn cơ hội cho người dân quanh vùng kiếm thêm lợi tức. Những con cá nước lụt sẽ làm cho nồi cháo bột Diên Sanh bốc mùi thơm ngát hấp dẫn khứu giác nhờ vào tài um cá và ném hành cùng bột gạo đồng Cu Hoan. Tất cả quyện lại thành một món ăn dân dã nhưng bất tử trong lòng người xa xứ. Làm cho khách ra đi dù ở đâu cũng thương về nồi CHÁO BỘT DIÊN SANH (ĐHL TRỰC TIẾP VIẾT TẶNG BẠN HH )

4/1/2022


ĐHL 17/3/2016

NHỚ MỸ THỦY- MỘT MIỀN BIỂN VẮNG

 

Đồng môn Nguyễn Hoàng 65-72 Trần Huy trên bờ biển Mỹ Thủy

Những ngày còn nhỏ, tôi được chú Huấn cho lên xe về Mỹ Thủy chơi. Chú là tài xế có thể nói là thâm niên cho chiếc Jeep xanh của Chi Công An Hải Lăng vào năm 1964. Cũng chiếc xe này, tôi hay  theo ba tôi chạy vào Mỹ Chánh nhiều lần. 

Nhưng ngày đó là lần đầu tiên tôi được theo cha về tận Mỹ Thủy. Con đường đất chạy một lát là qua Hội Yên, thêm khoảng mười cây số thì đến ngay Mỹ Thủy. Thật ra Mỹ Thủy chẳng xa Diên Sanh quá nhưng đối với tôi ngày đó quả là một chuyến "hành trình".

Một chuyến đi thời con nít như thế, quả thật trong trí nhớ tôi chỉ ẩn hiện chập chờn. Tới Mỹ Thủy, chúng tôi phải đi bộ qua những đụn cát và phi lao mới ra tới bờ biển. Những xóm nghèo chài lưới nằm lại phía sau. Ngoài xa vẫn biển và ngàn năm vẫn thế, vẫn đụn cát vàng muôn thuở, hoang sơ vắng lặng. Ấn tượng về sự vắng vẻ này đó là những gì in sâu vào tâm trí. Bờ biển vắng, không có sóng bạc đầu và gió chỉ thổi vi vu. Những hàng phi lao thưa thớt ẩn hiện, trong xa vài mái nhà tranh.


Mỹ Thủy, cái tên khá đẹp. Nhưng từ quá khứ đến hiện tại vẫn mãi là bãi biển đìu hiu. Ngày đó tôi chạy một mình lon ton trên bãi biển vắng người, vắng ngư dân đánh cá trở về. Tôi lạc lỏng giữa bãi cát vàng hiu quạnh. 

Tôi còn nhớ khi vào lại thôn, o Vân người nữ y tá thôn, có biếu  ba tôi một ít mực khô. Quà ở đây chỉ ngần ấy chẳng có gì lạ hơn. Tôi chỉ còn nhớ  mấy con mực,  chẳng còn nhớ ba tôi có đợi được thuyền về để mua cá tươi không. Ba tôi đi chuyến đó có công tác gì, bé con như tôi làm sao biết được. 

Chuyện cái thôn nghèo có tên Mỹ Thủy cùng một bờ biển vắng ngày đó, bàng bạc chẳng có gì sâu đậm, lạ làm sao tôi vẫn chưa quên. 


LẦN HAI TÔI NGHE NHẮC LẠI TIẾNG MỸ THỦY


Những ngày nhập ngũ và ra đơn vị, tôi lại đóng quân ở vùng biển quê hương gần Cửa Việt. Một ngày mùa hạ 1974 có chiếc tàu tiếp tế hải quân của miền bắc lạc vào đi quá hải giới Cửa Việt; tôi báo về đơn vị. Sự săn đuổi giữa TQLC khi chiếc tàu lạc đi đến Mỹ Thủy và quay mũi tàu trở lui. Nhưng kết cuộc bị bắn chìm ngang hải giới MỸ THỦY.  

Đứng trên đụn cát cao giữa hai thôn Vĩnh Hòa và Thanh Hội tôi nhìn vào hướng trong. Từ xa một cột khói trắng bốc cao, hướng Mỹ Thủy, chiếc tàu bắc phương chìm lĩm. Hướng đó nhìn vào bờ sẽ có một bờ biển hoang vu,  nơi tôi một lần tới từ thời tấm bé. Một thôn nghèo có tên Mỹ Thủy, một cô y tá già hiền từ. Mấy con mực khô từ biển Mỹ Thủy cô tặng ba tôi sao ăn ngon nhớ đời




Hơn nửa thế kỷ qua đi, theo ý nghĩ của tôi, Mỹ Thủy vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu. Vẫn bờ cát vàng hoang vắng cùng  mấy rặng phi lao ngóng ra biển cả. Phải chăng Mỹ Thủy không có điều kiện 'sánh vai' với bao bờ biển đẹp để có sức lôi cuốn du khách. Có thể, khách địa phương hay từ vài nơi khác do tò mò cũng có lần ghé qua Mỹ Thủy,  tắm chơi một bận rồi lại ra đi. Mỹ Thủy không thể có được hình ảnh cảnh ngựa xe tấp nập như những nơi khác đang đầy tràn resorts, khách sạn, khách du lịch từ thành phố xa hay nước ngoài  dập dìu lui tới. Mỹ Thủy vẫn  còn,  nhưng vẫn thu mình với cuộc sống đạm bạc đời thường. Vài chiếc thuyền câu nép mình bên sóng nước, những mớ cá ít ỏi chỉ giúp người làm ngư sống qua ngày, đoạn tháng.  

Từ nơi xa tôi cố hình dung hay tưởng tượng ra một bờ cát vàng thiếu bóng khách về. Biển vẫn vắng như xưa- vẫn  bờ phi lao ru gió đìu hiu. 


ĐHL 1/5/2022

edition 

25/8/2022

TÔ BÚN HUẾ LÀM SAO ĐỂ TRỞ THÀNH 'RẤT HUẾ'



O BÚN BÒ GÁNH BẾN XE AN CỰU NGÀY XƯA

Chào bạn đọc

Lan man trên mạng FB nghe người ta khoe hình tô bún " Rất Huế" nhưng thú thật người viết khá thất vọng do khi nhìn lại kỹ thì tô bún "rất Huế" này chẳng khác chi tô phở tái nhỏ.  Có thể thời này chuyện ẩm thực ăn uống 

'tạp pí lù' ba miền trộn lẫn, nên mạnh ai nấy nói chẳng cần đúng sai là gì cả.


"RẤT HUỀ" TỪ GÁNH BÚN XÁO BÁN RONG




Có thể ai đó cho rằng "rất Huế" phải là món ăn cầu kỳ cho giới quý tộc cung đình; nhưng nói "rất Huế" ở đây trước tiên chúng ta phải nhớ đến mấy gánh hàng rong của các o các mệ Huế hàng ngày kẻo kẹt gánh bán dọc theo mấy phố, mấy bến xe hay thậm chí trong mấy con kiệt nằm sâu hun hút trong Thành Nội.

Khi ta muốn nhắc đến mấy tô bún bò "rất Huế" này quý bạn phải ăn từ mấy gánh bún xáo của mấy o mới đúng gu. Nhớ làm sao, tay o vừa giở cái nắp của cái nồi nhôm tròn, miệng trên hơi hẹp thì mùi thơm nước xáo đã bốc lên nức mũi. Diễn tả làm sao cho hết hình ảnh thân quen của món bún xáo đặc trưng cho Huế. Trên cùng một màu nước xáo phi ớt màu đỏ trông bắt mắt, chen lẫn những miếng huyết cùng các tép sả đang nổi bập bềnh.  Khách ghiền ăn cay, nội nhìn lớp màng mỡ phi màu đỏ này tuy chưa ăn cũng có thứ cảm giác cay cay ở miệng rồi. Mấy cái tô ngày trước, vừa vặn để khách ăn tiện cầm ở tay. Đó là thứ tô  miệng lớn, đáy nhỏ. O bán hàng bỏ gọn một phẩn bún vừa phải, một tay còn lại nhẹ nhàng chao  phần nước màng ớt cố tìm cho ra vài ba miếng thịt bò bạng nhạng, một chút gân một chút huyết. Lẹ tay o bỏ thêm trên một nhúm rau răm hành ngò thế là xong tô bún bình dân cho khách ngồi đợi. 




Ăn tô bún Huế "đúng điệu" như thế khách có thể xin thêm trái ớt cay của o đem theo. Mà không ăn cay thì không phải là dân sành ăn tô bún Huế đâu. Vừa và xong miếng bún xáo vào miệng, nhai nhồm nhoàm, khách vội đưa trái ớt cay kia vào miệng cắn "bụp". Vừa ăn vừa hít hà, nước mắt nước mũi ứa ra mới là ăn tô bún xáo. Không hít hà, không ra nước mắt, không 'thò lò' nước mũi thì có thể chưa phải là hình ảnh  ăn tô bún gánh. 

Chỗ ngồi, khách chẳng cần đầu xa; có thể chồm hỗm hai bên đường. Bên hiên nhà hay đầu con ngõ chổ nào o bún gánh tiện ngồi xuống là khách cứ tìm nơi thuận lợi gần o mà thưởng thức tô bún lúc này.

Lạ một điều, tô bún nho nhỏ sóng sánh chút nước mỡ đỏ bên trên nhưng nó rất hợp với rau răm cắt nhỏ. Bún xáo với thịt bò, gân bò loại hai loại ba rất hợp với nó. Thit loại này rẻ hơn loại thịt bò loại một nhưng lại thích hợp với bún gánh mấy o. 


"RẤT HUẾ" TỪ TÔ BÚN BÒ GIÒ HEO Ở MẤY CÁI QUÁN CÓ TIẾNG LÂU NĂM




Ăn tô bún Huế chưa phải chỉ có mấy tô bún gánh không thôi. Quý bạn chắc hẳn phải nhắc đến mấy quán bún bò giò heo nữa mới đầy đủ.

 Người Huế không gọi là tiệm bún bò Huế mà là Quán Bún Bò Huế. Bún bò Huế đã bán ở quán rồi thì phải nói như thời nay là 'phải có đẳng cấp' tức là phải tô Bún Bò Giò Heo mới hợp cảnh, hợp tình.


Ngày xưa, Người Huế cũng có thành ngữ "đi kéo ghế" tức là đi ăn quán, ăn tiệm. Khách ăn có thể không còn là giới bình dân như người ăn tô bún gánh nữa mà là giới có tiền. Buổi sáng ra "kéo ghế" quán bún đầu ngõ, khách kêu một tô bún bò giò heo thì hiếm khi mà chê được. Khách có thể kêu tô bún không giò, ít tiền hơn. Nói thì dễ, nhưng chuyện ăn hàng đều đặn hằng sáng như thế quả hiếm. Thỉnh thoảng ra quán ăn tô bún giò mới thấy ngon hơn.


Bún ở quán tức nhiên là cố định. Tiếng lành đồn xa, bún có tiếng ngon thì khách ở xa cũng tìm tới ăn. Không bán suốt ngày mà đến gần trưa là hết. 


Tô bún bò Huế tại Huế như đã trình bày, thông thường là tô bún bò giò heo. Tiền nào của đó. Dĩ nhiên cái tô trong quán bây giờ to hơn. Quán nào sang một tí, thì tô bún được đặt trên chiếc dĩa hẳn hòi. Tô bún bò giò heo khác với tô bún gánh từ hình thức, đến hương vị. Nước xáo trong hơn ít có màu đỏ đậm như bún gánh. Một khoanh giò, hay nửa cái móng giò chính giữa. Cạnh bên khoanh giò là một hai lát thịt bò ngon và lớn hơn. Có thể có thêm một ít gân bò nhưng không bắt buộc. Tuy nhiên ít nhiều phải có một hai lát huyết. Không có lát huyết thì không nên gọi tô bún bò Huế.



 Đặc biệt tô bún bò giò heo cần ngò và hành chứ không cần rau răm cắt mịn nữa. Hành xanh còn gốc có thể chẻ đôi để dài. Bún bò giò heo không cần hành tây cắt lát, nó chỉ hợp cho cháo lòng mà thôi. Tô bún bò giò heo cắt chả lên trên mặt thì không đúng tô bún bò. Lý do vị ngon của nước xáo sẽ mất đi do chả đã có vị mặn riêng của nó rồi. Khi khách ăn vào miệng, giò heo và thịt bò cùng gân sẽ quyện lẫn với xáo bún mới giữ được hương vị của tô bún bò nguyên gốc Huế.


Khách ăn nói theo thời này là "đẳng cấp" hơn thì không ngại ngùng chi chuyện tô bún bò giò heo đắt tiền hơn. Khách chỉ cần ngon là được. Nước xáo thơm mùi xáo sả nhưng ít màng đỏ, miếng giò heo vừa béo vừa sần sật không quá dai. Miếng thịt bò ngọt bùi béo chen lẫn trong hương vị sả lẫn trong nước xáo. Thoang thoảng  mùi ruốc Huế  nhưng rất nhẹ nhàng chứ không nồng đậm như bún gánh nói trên. Khách có thể kêu ớt cay cắt lát. Tuy nhiên bên cạnh tô bún bò giò heo khi nào chủ quán cũng phục vụ thêm dĩa đu đủ chua ngọt cắt mỏng. Vào quán ăn bún bò Huế mà thiếu dĩa đu đủ chua ngọt thì như thiếu thốn chút gì. Chỉ vậy thôi, bún bò Huế cần ngò hành đầy đủ là được. Thứ rau phụ bên ngoài chỉ là ăn ghém. Rau sống bên ngoài nhiều là giai đoạn bún bò Huế đã trôi dạt hay pha với cách ăn trong nam lâu ngày mà ra.


Cái phong cách ăn tô bún tại quán không còn ngồi "chồm hỗm" nữa mà có ghế ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ đàng hoàng. Bàn ăn trong quán bún Huế không rộng quá. Lớn lắm chỉ đủ cho bốn khách chứ không có thứ bàn ngồi tới mười người như thời nay.


Người viết cố gắng diễn tả tô bún bò giò heo ngày đó ra sao mới lột tả hết cái ngon của tô bún Huế. Bạn cũng chớ cho rằng nhiều thịt hay chế biến lạ hơn là ngon hay tự động cho là "rất Huế".  Thứ phong cách "rất Huế" từ tô bún xưa phải đi từ thứ hương vị đậm đà từ làn nước xáo của nồi bún bò Huế. Tác giả bài này thiết nghĩ sau này có làm theo cách mấy cũng không còn giống các mệ các o ngày xưa được.  Chớ có bỏ vào thật nhiều "bột ngọt" để tăng độ ngon của tô bún rồi cho là "Huế". Cách nêm nếm từ cách ướp  thịt xáo cho đến cách gia một ít ruốc Huế phải đúng cách và khéo léo mới tạo được thứ hương vị "rất Huế" của nồi bún bò Huế. 


Cái tô tại quán giờ đã lớn hơn. Khách không thể bưng và được nhưng có thể ăn chậm hơn. Rỉ rả cắn miếng giò heo sần sật, béo nhưng không dai quá. Thỉnh thoảng ghém một lát đu đủ chua. Miếng bún và làn nước xáo đậm đang thấm nhanh vào lưỡi, khách không quên cắn thêm miếng ớt trái cay nồng xông tận hốc mũi. Khách vừa ăn vừa cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng của ngò, vị nồng của củ hành tươi vừa chẻ mỏng.

Ngày trước, các o hay các mệ người Huế hay nói ngon "ăn ngậm mà nghe"; trong đó ắt hẳn phải có mấy tô bún bò Huế. Từ tô bún gánh cho đến tô bún bò giò heo trong quán nó có cái hương vị rất riêng, đi đâu tôi cũng khó lòng tìm lại. Tô bún Huế ngày trước nó phải có cái gì đó làm cho tôi khó lòng diễn tả cho đúng. Lý do đầu tiên do ẩm thực bây giờ pha trộn quá nhiều. Ăn tô bún Huế chưa hẳn phải nhiều thịt nhiều giò không thôi, mà phải có cái gì "rất Huế" của ngày xưa.


ĐHL 5/5/2022

Wednesday, August 24, 2022

NGỤ NGÔN AESOP TẬP 2

 

GÃ PHÁ TIỀN VÀ CON ÉN


CHỈ MỘT CON ÉN KHÔNG  THỂ  BÁO  TRƯỚC  MÙA  HÈ

Có gã Thanh Niên nổi tiếng  là tiêu xài hoang phí giữa đám bạn chuyên trò nịnh bợ và lợi dụng.  Tuy vậy Gã chỉ muốn giữ tiếng cho mình vì thế mới mau chóng tán gia bại sản. 

 Một ngày nọ vào lúc trời đang còn mùa xuân, Gã thấy mình không còn đồng xu dính túi. Kể các kho áo quần của Gã cũng cạn không đủ cho Gã mặc.

Sáng đó Gã gặp lại một đám bạn ăn chơi, rồi Gã lại phải tính chuyện làm sao phải có tiền để tiếp tục tới lui với nhóm ăn chơi đó. Đang lo lắng, Gã chợt thấy có một con ÉN bay lại. Tiếng chim hót rất vui khiến Gã đoán chắc là Mùa Hè đến rồi như thế không cần áo quần dài cho mùa lạnh nữa. Nghĩ như thế, Gã đem hết áo quần nào dài bán hết cho Lão buôn bán áo quần cũ nhằm có mớ tiền.

Nhưng ít ngày sau, thời tiết thay đổi thất thường làm trời tiếp tục LẠNH dữ dội. Tội nghiệp cho con Én đáng thương. Còn Gã thanh niên phá của cùng ngu ngốc kia chỉ còn bộ áo quần ngắn củn cởn trên người không che hết cánh tay cùng đầu gối, khiến toàn thân Gã ta run bần bật, khó lòng giữ được mạng sống cho mình./.


·       MỘTCÁNH  ÉN   CHƯA   LÀM  NÊN  NỖI MÙA  HÈ

·     CHỚ  TIN  HOÀN TOÀN  VÀO CÁI  GÌ  CHƯA   CHẮC CHẮN   

* BẠN CHỚ BAO GIỜ ĐẶT HẾT VỐN CỦA MÌNH VÀO MỘT CANH BẠC 
----------------------------- 


CHUYỆN CON DƠI HAI LẦN LẠC VÀO HANG CHỒN


Có con DƠI nọ không biết làm sao lại đi lạc vào hang của một chú Chồn. Chồn chạy theo tóm được DƠI. Con Dơi lạy lục xin Chồn tha mạng nhưng Chồn ta chẳng thèm nghe.

Chồn gằn giọng:

-Ngươi là một con chuột. Ngươi có biết, ta thề là không đội trời chung với kẻ thù dòng họ Nhà Chuột. Nên con chuột nào mà ta bắt được, ta ăn thịt chẳng tha.

Dơi khóc lóc:

-Thưa ngài Chồn con không phải nhà Chuột. Xin ngài xem cánh con đây nè: Chuột đời nào biết bay hả ngài? Con chỉ là Chim thôi ngài ơi, xin ngài hãy thả con ra?

Chồn nghe nói xem lại và công nhận Dơi không phải là Chuột nên tha cho Dơi bay đi. Nhưng chỉ ít hôm sau, con Dơi ngu ngốc này lại chun đầu vào hang một con Chồn khác. Oái ăm thay, con Chồn này lại có lời thề rất cay nghiệt với kẻ thù là họ Nhà Chim. Thế là khi chồn ta vồ được gã Dơi này dưới móng vuốt của mình lại chuẩn bị ăn thịt Dơi cho kỳ được.

Gã Chồn này gầm gừ:

-Ngươi quả thật là một con Chim, ta phải ăn thịt nhà người mới được.

Dơi khóc bù lu bù loa:

-Ngài ơi, sao ngài lại quả quyết con là Chim? Ngài xem này? Chim thì phải có lông chứ? Con chỉ là con chuột không hơn không kém; ĐẢ ĐẢO HỌ NHÀ MÈO! Đây là Châm Ngôn của họ nhà con đó thưa ngài Chồn.

Thế là chú Dơi ngu ngơ này thoát chết lần thứ HAI./.

·    TÙY GIÓ MÀ CĂNG BUỒM linh động và uyển chuyển là phép xử thế thành công hơn rập khuôn, cứng nhắc khư khư giữ lấy định kiến cố chấp một cách công thức cùng giáo điều. 

·    ĐÁO GIANG TÙY KHÚC NHẬP GIA TÙY TỤC

    . TÙY CƠ ỨNG BIẾN
    *  NGỘ BIẾN  TÙY  QUYỀN 
------------------------------------- 


CON MÈO THẬT THÀ VÀ GÃ CÁO XẢO NGÔN

Ngày xưa có đôi bạn là hai chú Mèo và Cáo cùng nhau đi du lịch. Trên đường đi hai đứa cùng tự kiếm mồi mà ăn. Nào con chuột lạc bầy nơi này, nào con gà mập ú nơi kia. Hết chuyện ăn thì chúng lại sinh sự cãi nhau. Khi tình bạn sứt mẻ đến giai đoạn tệ hại nhất thường đưa đến vấn đề thường tình đó là BƯƠI MÓC cá nhân.

Gã Cáo châm biếm Mèo trước:

    - Này, Chú mầy tự cho mình là thông minh nhất đó phải không? Chú mầy cho rằng là biết nhiều hơn ta? Sao vậy hả? Chú mầy có biết ta có cả ‘BỒ’ đầy nhóc MƯU LƯỢC đây chăng?

Mèo không vừa đáp trả lại Cáo:

    -Tốt! tốt! huynh cứ cho là Ta chỉ có Một mánh thôi cũng được, nhưng ta báo cho huynh biết, cái mánh của ta đây còn giá trị gấp NGÀN lần thứ mánh khóe KHOE KHOANG của huynh đấy.

Vừa lúc đó hai người bạn bỗng nghe có tiếng người Thợ Săn thổi còi dồn dập, tiếp theo là tiếng đàn chó sủa vang rân xáp lại rất gần.

Mèo run sợ vội nhảy phóc lên cây, núp kỹ trong đám lá.

Núp xong Mèo nói vói ra cho Cáo nghe:

    -Mánh của ta chỉ vậy thôi. Nào Huynh hãy cho ta thấy mánh của huynh giá trị cở nào đi?

Nhưng Cáo do từng khoe có ‘quá nhiều’ mưu kế thoát thân nên gã chẳng biết chọn kế nào trước? Cáo lay hoay trốn bên này, nhảy bên kia trong lúc đàn chó đã tiến tới nơi? Cáo cố hết sức chạy nhanh gấp đôi, tận cùng khả năng của Cáo. Gã lính quýnh nhảy tọt vào núp trong mấy cái hang Cú nhưng vô ích. Bầy Chó đã tóm được Cáo. Thế là hết đời đứa khoác lác cùng tiêu luôn cái ‘BỒ’ mưu lược của hắn ./.

· SỰ CHÂN CHẤT LUÔN LUÔN GIÁ TRỊ HƠN TÍNH XẢO NGÔN

· CÓ GÌ NÓI ĐÓ CHỚ NÊN XẢO NGÔN

· LẮM MỐI TỐI NẰM KHÔNG

· MƯỜI VOI KHÔNG ĐỦ ĐỌI NƯỚC XÁO

Tôi không cần phải lắng nghe những gì người ta NÓI mà chỉ nhìn xem hành động họ LÀM ra sao mà thôi (Thủ Tướng Anh-Winston Churchill)

 -THÙNG RỖNG  KÊU TO

-CHỚ TIN VÀO KẺ BA HOA

-CHÂN THẬT  LUÔN GIÁ TRỊ HƠN XẢO NGÔN

                            

 HAI CON GÀ TRỐNG VÀ ĐẠI BÀNG



Có hai chú gà trống cùng sống chung trong một trang trại. 
Chúng rất ghét gặp nhau. Hể chúng gặp nhau là đấu chí choé. Trận thư hùng cuối cùng hôm đó là trận đấu một mất một còn. Bao nhiêu sức lực cả hai đều tập trung vào bộ móng vuốt cùng hai cái mỏ nhọn để đá nhau kỳ cùng?
 Cuối cùng một con thua xiểng niểng, bò lê tới góc nhà trốn biệt.

Con gà chiến thắng giờ mới bay lên tận nóc chuồng vổ cánh phành phạch, lấy hết sức gáy to khoe với thế giới  chiến thắng vinh quang: Nghe đây ta là VÔ ĐỊCH

Rủi thay! có con đại bàng đang bay vần vũ trên không, nghe được lời kiêu căng của Gà, Đại Bàng liến vòng lại, bổ nhào xuống cắp cổ nó đi mất...

Ôi thôi! Thế là tiêu đời con gà thắng cuộc.

Giờ đây con gà chiến bại mới bò ra, thế vào vị trí của con gà kiêu căng, tức đứng đầu bầy gia cầm trong trang trại./.



LỜI BÀN:


SỰ KIÊU CĂNG KHI NÀO CŨNG BÁO TRƯỚC MỘT THẤT BẠI GẦN KỀ

==========================

NGƯ PHỦ NGHÈO VÀ CON CÁ NHỎ 





Ngày xưa có một Bác Đánh Cá nghèo khổ. Hàng ngày Bác chỉ sống nhờ vào mấy con cá câu được. Có một ngày không may, Bác không kiếm được con cá nào ra hồn ngoại trừ có  một con cá nhỏ cỏn con. Vừa khi người ngư phủ nghèo này sắp bỏ con cá nhỏ kia vào cái rọ mang bên hông, chợt Cá lên tiếng:


-Bác ơi xin thả con ra. Nhỏ như con chẳng đáng để Bác mang về nhà đâu? Khi nào con lớn hơn Bác hãy mang về nhà tha hồ dùng bữa Bác nghe?


Nhưng người Ngư Phủ kia vẫn lạnh lùng bỏ nó vào rọ xong trả lời cá:


-Sao ta lại khờ thế hả? Thả ngươi ra ư? Thà ta ăn một miếng nhỏ bé như ngươi mà cầm chắc trong tay còn hơn sau này do nghe lời ngươi rồi ta chẳng có gì cả biết chưa?


LỜI BÀN 


 * BẠN ĐỪNG BAO GIỜ THẢ MỒI BẮT BÓNG

* THÀ  MỘT SẺ TRONG TAY CÒN HƠN HAI CON TRONG BỤI

* THÀ ÍT MÀ CÓ TRONG TAY CÒN HƠN NHIỀU NHƯNG CHỈ LÀ LỜI HỨA HẢO

* CHỚ BAO GIỜ MUA TRÂU VẼ BÓNG

==================== 
ĐHL DỊCH THUẬT

Tuesday, August 23, 2022

CÀ PHÊ KHO- MỘT THỜI XÓM VẮNG MỸ THO





nhớ thành phố Mỹ Tho những ngày chạy giặc 1972

***
LY CÀ PHÊ KHO VÀ XÓM VẮNG NGUYỄN TRÃI NĂM XƯA

Sáng sớm hai bên con đường Nguyễn Trãi, mọi nhà đang yên giấc ngủ nhưng quán Bà Mười đã dậy trước nhất. Con đường Nguyễn Trãi tuy ngắn nhưng đi ra Chợ Mỹ Tho lại gần, thế nên dân lao động thường tới sớm uống ly cà phê kho tại quán này khá đông. Khách của bà chẳng ai xa lạ, phần nhiều là phu đạp xe ba-gác cùng xích lô đạp. Cũng có vài chú tài lái xe lambro ba bánh. Mấy chú tài xe lam thường tới trễ hơn.

Bà Mười lâu nay quen chuyện dậy sớm bán cà phê cho khách trong phường. Nói là quán nhưng thật ra là mái hiên trước của bà thôi. Căn gác hai tầng-mấy năm nay bà chỉ ở phía dưới. Tầng trên bà cho thuê kiếm thêm lợi tức. Tầng trên ba năm sau này từng biến làm chỗ nhảy nhót cho một số cave và lính Mỹ về đêm. Nhưng chuyện này không thường xuyên, vài ba đêm số cave này mới đem khách về nhảy, hát ca, rượu chè...

Tiếng là cà phê kho, ba chữ thật bình thường, nhưng mấy tay ba -gác, xích lô thiếu một ly vào sáng sớm chắc suốt ngày sẽ không đạp xe nổi. Họ đã ghiền cà phê Bà Mười, dậy sớm làm ăn nhưng đầu tiên phải tới quán Bà Mười, không ghé là không được. Không hẹn mà gặp, non năm giờ sáng phu đạp xe, chở mướn đã gặp nhau trước quán.

Cà phê kho rõ ràng phải khác với cà phê phin. Đã gọi là bình dân, thì không ai dư thì giờ để ngồi đợi từng giọt tí tách rơi như trong quán cà phê nghe nhạc khác. Cà Phê Kho nghĩa là được pha nấu “tốc hành”, một lượt như thế chế được nhiều ly cho khách đang đợi. Bà Mười ước tính bao nhiêu khách rồi bỏ khoảng hơn trăm gam cà phê vào trong cái túi vải, xong đặt vào một bình thiếc cao loại chuyên hâm cà phê của Pháp. Bà dậy sớm, việc đầu tiên là lo cái ấm cà phê kho. Cái bọc vải cà phê cứ thế mà rỉ rả sôi trong cái bình thiếc cao cao nói trên. Bà Mười nấu đã quen.

Cà phê kho, tiếng nghe thật bình dân, thế mà lạ, nó phải qua tay Bà Mười ‘kho’ mới ngon. Khách uống quen lại ghiền. Phải chăng họ chỉ quen hương vị này? Cuộc sống cần lao, không ai đòi hỏi gì hơn. Có thể nhu cầu của người lao động, hàng ngày sống nhờ vào "cơ bắp" chân tay nên an phận thủ thường. Người phu xe chỉ cần ngần ấy cà phê, tháng ngày quen hương vị đó là đủ thỏa mãn.




Hình ảnh mấy cái ly cà phê nho nhỏ. Ai kêu cà phê sữa thì bà chủ chế thêm chút sữa đặc Ông Thọ vào cỡ ly cao hơn một xí, một xí thôi chứ không lớn lắm. Bàn tay mập ú của bà Mười nhẹ nhàng, nhấc cái bình đang bốc hơi trên bếp than hồng nho nhỏ, chủ quán rót chính xác từng ly, đặt đúng vị trí cho từng khách kêu loại sữa hay đen, chẳng hề lầm lẫn.
xe lam trước 1975



Một thời chúng ta chưa hề thấy hình ảnh những điếu thuốc Jet bán lẻ, đặt trên dĩa như những năm sau này.
Ai có tiền thì hút Ruby Queen hay Capstan, nhưng mấy tay lao động, đạp xe ba gác hay xích lô, họ vốn từ miệt vườn lên phố Mỹ (tho) làm ăn, quen vấn thuốc rê lâu rồi. Mấy ngón tay thô ráp lại vấn thuốc thật tài. Vừa phì phèo hơi thuốc họ vừa nói chuyện thời sự, làm ăn, chuyện giành khách, giựt mối...chút hào hứng nào trong mớ chuyện hỗn độn trong buổi sáng sớm, giúp sôi nổi thêm trong khói thuốc nặng mùi. Mấy chú tài lái lambro thường hút Bastos xanh. Ít ai đủ sức mua nổi capstan hay ruby hút hàng ngày. Đạp xe suốt ngày kiếm ra tiền đổ mồ hôi sôi con mắt, ai cũng lo cơm áo gạo tiền, một ngày đặng bao nhiêu?



Có được cử cà phê kho vào sáng sớm, vấn thêm điếu thuốc rê loại nặng; thế là đủ rồi chẳng ai mong cầu gì hơn.

Đồng tiền của khách uống bình dân thì giá ly cà phê kho đương nhiên vừa hợp khẩu vị lại hợp túi tiền. Đạp xe ba gác, xích lô làm gì uống loại ngon hơn?

xe ba gác ra chợ Mỹ Tho


Quan trọng nhất là ra Hàng Bông cho kịp! Xe Ba gác sẽ tới Cầu Quay xuống tận mấy vựa dọc bờ sông chở hàng rau trái hoa quả ra cho con buôn lúc trời hừng sáng.

rạp xi nê Vĩnh Lợi chợ Mỹ tho trước 1972

*

NHỚ LY CÀ PHÊ KHO CÙNG MỘT THỜI CHINH CHIẾN CŨ

Tiếng chuyện trò bên ly cà phê kho ngày xưa phần nhiều là chuyện làm ăn ngoài chợ Mỹ Tho. Trời lơ mờ chưa sáng, gặp nhau lai rai đôi chút, bên ly cà phê đạm bạc, khói thuốc bình dân năm ba người phu lao động đang tán gẩu năm ba câu chuyện. Nhưng rồi chẳng ai dám ngồi lâu. Dân lao động cùng phường như Tư Cầu hay Cu Ba đạp ba gác, hoặc Chú Tư xích lô, sáng sáng ngồi với nhau quanh cái bàn gỗ ọp ẹp, rầm rì chuyện thời sự. Họ vừa nói chuyện vừa nhấm nháp chút chút hai, ba ly cà phê nho nhỏ. Mấy câu chuyện nghe loáng thoáng không đầu chẳng đuôi? Ai nghe cũng đoán mấy tay này đang nói về chuyện chiến tranh ngoài Huế nổ lớn. Báo Sóng Thần đăng tin Đại Lộ Kinh Hoàng dân chết quá trời. Mặt trận An Lộc, Bình Long nữa, toàn là tin chiến tranh căng thẳng được báo hôm qua đăng lên trang đầu. Hơi hám chiến tranh lan theo mặt báo về tận Mỹ Tho. Rồi gần hơn là tin trường học ở Cai Lậy bị pháo kích, trẻ em chết oan thảm thiết.

Mấy ly cà phê đã hết. Bà chủ bưng cho một ấm thiếc đựng trà, cả bàn uống chung. Vị trà chắc chắn không phải là thứ hảo hạng. Chẳng nghe ai đòi hỏi gì thêm. Mấy tay 'ghiền cà phê kho' này có lối uống trà theo thói quen do chẳng ai xin thêm tách uống trà để làm phiền chủ quán. Khách uống dùng ly cà phê uống xong, lắc lắc chút nước trà cho sạch phía trong. Thế rồi chẳng hắt đi xa, xong đưa luôn vào miệng. Ly cà phê sữa, uống xong cũng thế. Khách chỉ lắc lắc chút nước trà, lại đưa vào miệng. Lối uống cà phê của họ quả thật đơn giản. Có thể nói, tất cả động tác đó gom lại, chính là lối sống và nếp nghĩ chất phác của người miền nam. Nếu ai đó muốn nói khác hơn đó là một lối sống bình dị của lớp người lao động giữa chốn thị thành.
*
Cà phê kho rõ ràng là thứ cà phê bình dân, cho đến hương vị của ấm trà cũng bình dân. Tất cả quyện lẫn trong không khí lành lạnh và yên tĩnh của mỗi buổi sáng của một thành phố miền nam. Khách hàng, người lạo động trong phường đều ghiền như thế, không có không được.
Từ tay chở xe ba gác cho đến người phu xích lô đạp trong mấy xóm dân lao động, sáng sớm đều ngồi chồm hỗm trên cái ghế gỗ bên cạnh cái bàn ọp ẹp như vừa nói ở trên. Họ vừa nhâm nhi ly cà phê nho nhỏ vừa nói chuyện chiến tranh, chuyện đi lính, chuyện pháo kích, ngay cả chuyện giựt hụi ngoài chợ... tất cả hợp thành một thứ tiếng rầm rì trong bầu không khí lành lạnh vào buổi sáng sớm.

Có chút gì thú vị, tuy khách vãn dần thế mà mùi cà phê kho của quán bà Mười vẫn còn bốc ra thơm ngát. Bóng đèn điện vàng vọt khi ánh mặt trời chưa lên cao. Lớp đạp ba gác và xích lô đi rồi, sẽ còn một số khách bình dân khác tới tiếp tục uống vài ly cà phê kho của Bà Mười. Những ly cà phê đơn điệu nằm trên mấy mặt bàn đóng bằng gỗ két đạn. Tất cả đều bình dị đời thường như khách của Bà Mười. Quán cà phê buổi sáng nó đồng nghĩa với im lìm không bao giờ có tiếng băng nhạc hay radio. Khách sáng sớm họ ghiền cà phê kho, ghiền cái không khí im lặng của buổi sáng sớm. Vài người bạn tâm giao đối ẩm với ly cà phê nhỏ bé, cùng tiếng nho nhỏ chuyện trò.

Nhìn ra đường, lâu lâu mới có tiếng xe honda của ai đó đi làm sớm chạy qua. Mấy ngõ kiệt vẫn im lìm trong giấc ngủ muộn. Làn hơi trăng trắng từ bình cà phê của quán Bà Mười vẫn nhè nhẹ bốc lên dưới ánh sáng lung linh từ cái bóng đèn vàng vọt.

Mấy người uống cà phê đang ngồi chồm hổm trên chiếc ghế gỗ, lác đác chuyện trò nay tất cả đều nhanh nhảu đứng dậy ra chợ kiếm sống. Bắt đầu một ngày từ hương vị ly cà phê nơi quán Bà Mười, họ sẽ tiếp nối một ngày làm lụng với sức mạnh gân cốt của mình.

Thế mà lạ, họ vất vả như thế mà vẫn hưng phấn, yêu đời. Bình thản với cuộc sống cần lao; người thì chăm đạp xe xích lô, kẻ kiên trì gò lưng sau chiếc ba- gác chở đầy hàng hóa, rau quả từng buổi sáng tinh mơ...

Xa xa 'bom gầm đạn réo', hòa chung số phận của đất nước, họ vẫn vật lộn, cần cù lao động, sống trọn vẹn với gian nan thử thách cuộc đời./.

Đinh Hoa Lư
Nhớ về thành phố Mỹ Tho 1972
Edition
23/8/2022


RA ĐI by John E. Steinbeck

  Chào bạn đọc Năm nay 2025 đánh dấu 50 năm tha hương viễn xứ hay mất VNCH của người Việt Nam sau cuộc xâm lăng của CS Bắc Việt Đã nửa thế k...