CHÀO BẠN ĐỌC
Trước hết xin mời bạn đọc một ngụ ngôn AESOP
CHUYỆN CON QUẠ MƯỢN LÔNG CÔNG
Chú Quạ có cơ hội bay qua vườn ngự uyển của một vương quốc nọ. Quạ ta có cơ hội chiêm ngưỡng rất nhiều cảnh đẹp diệu kỳ nhưng do tính khí nhỏ mọn, nó lại ghen tị với bấy Công Hoàng Gia đang có trên thân những bộ lông màu sặc sở, đẹp tuyệt trần.
Giống Quạ đen thì bạn biết rồi, nó là giống chim đã không đẹp thái độ lại còn hẹp hòi nữa. Đã vậy Quạ còn tưởng tượng rằng nó sẽ hòa nhập được với xã hội loài Công dưới kia nếu nó có bộ lông như chúng. Từ ý nghĩ đó Quạ bèn đi lượm lại những sợi lông Công rụng, xong gắn quanh bộ lông đen của nó.
Mang bộ lông vay mượn này, Quạ ta vừa khệnh khạng, vênh váo bước về nhà khoe cùng bầy chim của nó. Xong Quạ ta bay trở lại vườn Ngự Uyển chen giữa bầy Công. Nhưng bầy Công biết ngay nó là ai. Nổi giận do Quạ là đứa lừa gạt, bầy Công liền xáp tới vặt trụi những sợi lông Quạ giả dạng. Chưa hết, một số lông đen của con Quạ gian dối kia còn bị bầy công vặt mất.
Con quạ tội nghiệp bay về lại tổ. Chưa hết xui xẻo, ở nhà quạ cũng còn nhiều điều bất mãn đang chờ đợi nó. Bầy quạ nhà chưa quên thái độ hách dịch của quạ vừa qua nên trừng phạt bằng cách đuổi nó ra đi bằng hàng loạt cú mổ đau điếng kèm thêm nhiều tràng cười chế nhạo ./.
* Bộ lông vay mượn không hề biến thành loài chim đẹp
* Trứng rồng thì nở ra rồng, liu điu lại nở ra dòng liu điu
* Cái áo khoác không hề làm được thầy tu
* Hữu xạ tự nhiên hương
* Cáo mượn oai hùm, lâu ngày cũng lộ ra chân tướng
===============
HÌNH- CÁO MƯỢN OAI HÙM
LỜI BÀN của ĐHL
Thưa bạn đọc
Câu chuyện ngụ ngôn xem chừng hóm hỉnh nhưng xét với mọi thời đại thì nó rất thích hợp để răn người. Thật thế thời nào cũng có hạng người chuyên núp lén và nhờ vả vào hào quang của kẻ khác để tự vinh danh cho cá nhân mình. Thực tài của họ đã kém nhưng không chịu học hỏi hay sống thật với khả năng hiện tại của mình lại ưa nổi trội một cách dối trá. Nói một cách khác "cáo mượn oai hùm" chúng ta thấy nhan nhản khắp nơi, khắp mọi hoàn cảnh xã hội. Trong đời sống kinh tế chính trị đã thế, lắm kẻ không tự "đứng bằng hai chân của mình" nhưng lại ưa thích dựa hơi chức quyền danh vọng của gia đình, bè bạn phe nhóm để kiêu căng hay khoe khoang với người khác là thói đời ta hay gặp.
cái áo choàng không biến mình thành thầy tu
Trong văn chương thi phú cũng thế, nó không là ngoại lệ. Thi sĩ thời nay quá nhiều, quá loạn nhưng số thi gia đáng giá chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thời đại tin học, nhan nhản thi văn nhưng tuổi thọ của tác phẩm thời đại này chỉ sống một thời gian ngắn lại chìm vào quên lãng. Tại sao như vậy? Do tác giả đó không sống thực với khả năng mình. Họ sống trong ảo giác và hoang tưởng hay cố giấu che khả năng hạn hẹp của con người mình. Thơ không ra thơ văn không ra văn. Viết lách chân thật, thì lại lười chỉ buông vài ba chữ Câu không ra câu, cú không ra cú, vần không ra vần chẳng biết là loại thơ gì lại 'phán' cho một danh hiệu là "THƠ Mới". Nếu đã lười biếng viết lách ta nên đọc và trở thành độc giả hơn là tác giả. Viết lách biếng, sợ mỏi tay đau óc lại viết vài câu vài chữ, cho có... thơ không hề là thơ mà văn xuôi chẳng hề là xuôi không ra thể loại gì? nhưng họ lại háo danh mới là một thứ bệnh đáng chê trách. Thứ bệnh bất tài nhưng lại ưa nổi trội.
Áo thụng vái nhau- cứ thế người này 'phong tước' người kia và người kia 'phong hầu' cho người nọ là THI BÁ, THI GIA vậy là xong. Hậu quả đưa đến là thi đàn chúng ta rơi vào tình trạng 'tạp pí lù' OAN UỔNG cho nhiều tài năng đúng nghĩa.
Hãy sống thực và chân thật với khả năng của ta hơn là 'choàng cái áo thầy tu' nó chẳng hề biến mình thành thầy tu được. Hữu xạ tự nhiên hương mà thôi.
Ngu Yên là bút hiệu của Nguyễn Hiền Tiến, sinh năm 1952 tại Bình Định, hiện cư ngụ ở Houston, Texas. Ông cộng tác với nhiều tạp chí văn chương hải ngoại, giấy cũng như mạng: Văn Học, Hợp Lưu, Văn, Việt Magazine, Quê Mẹ, Làng Văn, Da Màu, Gió-O, Tiền Vệ, Văn Việt…
Ông có lời phê bình thẳng thắn như sau
“Báo chí, tập san, sách in, nhất là trang mạng và mạng thông tin xã hội, đầy dẫy thơ, cát và ngọc lẫn lộn, ngọc ít cát nhiều. Người đọc ít được diện kiến thơ hay mà phải liếc qua nhiều thơ dở, khiến thơ càng ngày càng mất uy tín, mất thưởng ngoạn. Thơ, giờ đây, không phải chỉ là rẻ rúng, mà miễn phí vẫn không lôi kéo được mắt nhìn, như cá ươn chợ chiều cho không, chẳng ai lấy...
Có nhiều điều trăn trở về thi văn thời đại nói như Ngu Yên do "cát ngọc lẫn lộn, ngọc ít cát nhiều..." mà ra cả.
Thói đời hay vị nể, kiêng dè hoặc 'phong tước' cho nhau cuối cùng đi đến sự 'lạm phát' trong văn học đó là điều cảnh báo. Trong thời đại Internet khi bao thế hệ đi sau đang mê mẩn vào giải trí qua hình ảnh, lười biếng đọc dần hồi, tình trạng lạm phát thi văn phải chăng khiến chúng ta ai có chút lòng sao không buông tiếng THỞ DÀI cho đặng?
ĐHL mồng 3 tết Ất TỴ
Chú Quạ có cơ hội bay qua vườn ngự uyển của một vương quốc nọ. Quạ ta có cơ hội chiêm ngưỡng rất nhiều cảnh đẹp diệu kỳ nhưng do tính khí nhỏ mọn, nó lại ghen tị với bấy Công Hoàng Gia đang có trên thân những bộ lông màu sặc sở, đẹp tuyệt trần.
Giống Quạ đen thì bạn biết rồi, nó là giống chim đã không đẹp thái độ lại còn hẹp hòi nữa. Đã vậy Quạ còn tưởng tượng rằng nó sẽ hòa nhập được với xã hội loài Công dưới kia nếu nó có bộ lông như chúng. Từ ý nghĩ đó Quạ bèn đi lượm lại những sợi lông Công rụng, xong gắn quanh bộ lông đen của nó.
Mang bộ lông vay mượn này, Quạ ta vừa khệnh khạng, vênh váo bước về nhà khoe cùng bầy chim của nó. Xong Quạ ta bay trở lại vườn Ngự Uyển chen giữa bầy Công. Nhưng bầy Công biết ngay nó là ai. Nổi giận do Quạ là đứa lừa gạt, bầy Công liền xáp tới vặt trụi những sợi lông Quạ giả dạng. Chưa hết, một số lông đen của con Quạ gian dối kia còn bị bầy công vặt mất.
Con quạ tội nghiệp bay về lại tổ. Chưa hết xui xẻo, ở nhà quạ cũng còn nhiều điều bất mãn đang chờ đợi nó. Bầy quạ nhà chưa quên thái độ hách dịch của quạ vừa qua nên trừng phạt bằng cách đuổi nó ra đi bằng hàng loạt cú mổ đau điếng kèm thêm nhiều tràng cười chế nhạo ./.
* Bộ lông vay mượn không hề biến thành loài chim đẹp
* Trứng rồng thì nở ra rồng, liu điu lại nở ra dòng liu điu
* Cái áo khoác không hề làm được thầy tu
* Hữu xạ tự nhiên hương
* Cáo mượn oai hùm, lâu ngày cũng lộ ra chân tướng
===============
HÌNH- CÁO MƯỢN OAI HÙM
LỜI BÀN của ĐHL
Thưa bạn đọc
Câu chuyện ngụ ngôn xem chừng hóm hỉnh nhưng xét với mọi thời đại thì nó rất thích hợp để răn người. Thật thế thời nào cũng có hạng người chuyên núp lén và nhờ vả vào hào quang của kẻ khác để tự vinh danh cho cá nhân mình. Thực tài của họ đã kém nhưng không chịu học hỏi hay sống thật với khả năng hiện tại của mình lại ưa nổi trội một cách dối trá. Nói một cách khác "cáo mượn oai hùm" chúng ta thấy nhan nhản khắp nơi, khắp mọi hoàn cảnh xã hội. Trong đời sống kinh tế chính trị đã thế, lắm kẻ không tự "đứng bằng hai chân của mình" nhưng lại ưa thích dựa hơi chức quyền danh vọng của gia đình, bè bạn phe nhóm để kiêu căng hay khoe khoang với người khác là thói đời ta hay gặp.
cái áo choàng không biến mình thành thầy tu
Trong văn chương thi phú cũng thế, nó không là ngoại lệ. Thi sĩ thời nay quá nhiều, quá loạn nhưng số thi gia đáng giá chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thời đại tin học, nhan nhản thi văn nhưng tuổi thọ của tác phẩm thời đại này chỉ sống một thời gian ngắn lại chìm vào quên lãng. Tại sao như vậy? Do tác giả đó không sống thực với khả năng mình. Họ sống trong ảo giác và hoang tưởng hay cố giấu che khả năng hạn hẹp của con người mình. Thơ không ra thơ văn không ra văn. Viết lách chân thật, thì lại lười chỉ buông vài ba chữ Câu không ra câu, cú không ra cú, vần không ra vần chẳng biết là loại thơ gì lại 'phán' cho một danh hiệu là "THƠ Mới". Nếu đã lười biếng viết lách ta nên đọc và trở thành độc giả hơn là tác giả. Viết lách biếng, sợ mỏi tay đau óc lại viết vài câu vài chữ, cho có... thơ không hề là thơ mà văn xuôi chẳng hề là xuôi không ra thể loại gì? nhưng họ lại háo danh mới là một thứ bệnh đáng chê trách. Thứ bệnh bất tài nhưng lại ưa nổi trội.
Áo thụng vái nhau- cứ thế người này 'phong tước' người kia và người kia 'phong hầu' cho người nọ là THI BÁ, THI GIA vậy là xong. Hậu quả đưa đến là thi đàn chúng ta rơi vào tình trạng 'tạp pí lù' OAN UỔNG cho nhiều tài năng đúng nghĩa.
Hãy sống thực và chân thật với khả năng của ta hơn là 'choàng cái áo thầy tu' nó chẳng hề biến mình thành thầy tu được. Hữu xạ tự nhiên hương mà thôi.
Ngu Yên là bút hiệu của Nguyễn Hiền Tiến, sinh năm 1952 tại Bình Định, hiện cư ngụ ở Houston, Texas. Ông cộng tác với nhiều tạp chí văn chương hải ngoại, giấy cũng như mạng: Văn Học, Hợp Lưu, Văn, Việt Magazine, Quê Mẹ, Làng Văn, Da Màu, Gió-O, Tiền Vệ, Văn Việt…
Ông có lời phê bình thẳng thắn như sau
“Báo chí, tập san, sách in, nhất là trang mạng và mạng thông tin xã hội, đầy dẫy thơ, cát và ngọc lẫn lộn, ngọc ít cát nhiều. Người đọc ít được diện kiến thơ hay mà phải liếc qua nhiều thơ dở, khiến thơ càng ngày càng mất uy tín, mất thưởng ngoạn. Thơ, giờ đây, không phải chỉ là rẻ rúng, mà miễn phí vẫn không lôi kéo được mắt nhìn, như cá ươn chợ chiều cho không, chẳng ai lấy...
Có nhiều điều trăn trở về thi văn thời đại nói như Ngu Yên do "cát ngọc lẫn lộn, ngọc ít cát nhiều..." mà ra cả.
Thói đời hay vị nể, kiêng dè hoặc 'phong tước' cho nhau cuối cùng đi đến sự 'lạm phát' trong văn học đó là điều cảnh báo. Trong thời đại Internet khi bao thế hệ đi sau đang mê mẩn vào giải trí qua hình ảnh, lười biếng đọc dần hồi, tình trạng lạm phát thi văn phải chăng khiến chúng ta ai có chút lòng sao không buông tiếng THỞ DÀI cho đặng?
ĐHL mồng 3 tết Ất TỴ