Friday, April 28, 2023

BỎ LÀNG RA ĐI

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Đem theo những trái tim đau với đôi dòng lệ máu

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Đem theo tóc trắng mẹ yêu đôi bàn chân ốm yếu
Đem hương khói với khăn tang phận buồn nơi đất lạ
Đem theo tiếng ru trưa đong đưa sầu nhịp võng nhớ
Đem theo mây trắng
Đem theo ánh nắng sưởi ấm lòng người xa quê
Những ngày dài trong mê...

(Nhạc Phạm thế Mỹ) 

*

    Tháng Tư và Đại Lộ Kinh Hoàng là dấu ấn 

đau thương mà đa số người Quảng Trị đều mang trong lòng một ký ức khổ đau da diết. Qua hơn nửa thế kỷ rồi nhưng ai ai cũng còn nhớ, còn đau chung một niềm uất hận; dù cho đến lúc nhắm mắt tàn hơi cũng không thể nào quên một đoạn đường đầy tang thương máu lệ. 


cầu Đông hà cháy liên tục 4 ngày sau khi bị giật sập vào ngày 6/4/1972

Đó là lúc khởi đầu với hình ảnh chiếc cầu Đông Hà 

bắc qua dòng MIÊU GIANG rung rinh sụp đổ. 

Đó là  những  ngày tháng của tháng Ba tháng Tư 

đánh dấu người dân Giới Tuyến cất bước 

NAM HÀNH  trong một bản trường ca

  ĐAU THƯƠNG, BI HẬN ...




cảm xúc theo bản nhạc Bỏ Làng Ra Đi của NS Phạm thế Mỹ 

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Thương sao mái lá thân yêu xé tan trong lửa khói

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Thương sao mái ngói rêu nâu ngôi trường xưa bóng mát
Thương sao dáng bước trâu non cánh diều cao gió lộng
Thương sao tiếng hát đưa đò trên dòng sông xanh sóng
Thương sao nương lúa
Ôi sao thương quá, thương những gì của dân tôi
Những gì của quê tôi...

(Phạm thế Mỹ)



Đó là những ngậm ngùi cho bao tâm hồn Quảng Trị 

vẫn mãi tiếc nhớ khôn nguôi nơi "chôn nhau cắt rốn"

cả một trời kỷ niệm đầy luyến thương dấu ái. 

Còn đâu nữa bụi tre làng phất phơ theo gió chiều 

như tiễn người đi nhưng chẳng hẹn ngày về. 

Cố ngoái lại sau chỉ mịt mờ khói súng, mái nhà tranh

 bập bùng trong ánh lửa chiến tranh.

 Ôi biết bao bàn chân chai sạn, bao đôi vai gầy theo nắng sớm

 sương chiều, cả đời cày sâu cuốc bẩm nay phải đành

 đoạn chia ly quê hương thương mến.

Năm thập niên, ôi thời gian trôi mau và lạnh lùng quá. 

Quê hương dấu yêu vẫn còn dòng sông Thạch  lặng lờ  trôi 

qua bến cũ  chờ đợi người về

Nhớ làm sao bao chuyến đò ngang từng chở khách 

một thuở thanh xuân.

 Nay người đi chẳng mấy ai trở lại.

 Bến cũ về, lác đác vài ba kẻ bạch đầu.

Nửa thế kỷ trôi đi sao quá lạnh lùng.

 Một nửa đời qua, tưởng chừng giấc mộng nam kha.

 Ra đi một thời son trẻ, thăm cố hương nay lưng còng 

tóc bạc; một đời người thấm thoắt đó đây,

 chẳng khác chi một lần trở gối?

 Đất nam phương, còn mấy ai ôm mộng,

 dệt vần thơ luyến thương hay đau xót cho ai xuôi tay

 nơi chốn quê người.

Đây Đại Lộ Kinh Hoàng Gieo Lắm Cảnh Bi Thương

 Muôn Thuở Không Nguôi Niềm Tủi Hận.


Nọ Dòng Sông Bến Hải Khơi Bao Nguồn Sóng Gió 

Ngàn Thu Luống Chạnh Nỗi Chia Ly.

*

Tháng 4 và Tháng 4... người QT ra đi từ độ đó đã 

năm mươi lần ngồi nhớ Tháng Tư. 

 Một đoạn đường của máu lệ tang thương.



CON ƠI!!!

Những gánh những gồng tang thương, 

bao xác dân lành vỡ tan trong tiếng đạn. 

 Một khúc đường, dập dờn trong khói súng.

 Mẹ ôm xác con. 

Thảm thiết biết bao! bao tiếng khóc ai oán, 

hãi hùng giữa tiếng pháo vang rền...


Bao giọt nước mắt của Tháng Tư Bi Đát; 

bao oan hồn người QT vẫn quyện trong lòng cát trắng 

trên một đoạn đường quê hương? 

Chỉ một đoạn đường, nhưng oan khiên chẳng bao giờ

 rửa sạch? 

Chỉ một đoạn đường nhưng lắm tiếng khóc tỉ tê 

đắm chìm trong tiếng kèn reo vang thắng trận?



Thiếu tướng CSVN Nguyễn Văn Côn, Tư lệnh Binh chủng 
Pháo binh thừa ủy quyền của Chủ tịch CSVN 
trao bằng chứng nhận danh hiệu Anh hùng LLVT
 nhân dân tặng Trung đoàn Pháo binh 38- Bông Lau 
một trung đoàn nhận nhiệm vụ pháo và giết đoàn dân
 di tản trên Đại Lộ Kinh Hoàng 


Hỡi miền bắc "máu đỏ da vàng"! 

hỡi những cán binh của Trung Đoàn Pháo Bông Lau!


VINH QUANG GÌ CHO MỘT THÁNG TƯ?

Hỡi! sông xanh núi biếc, Hởi! phố mới người vui
Bao giờ chưa trở lại
Ngôi làng xưa phố cũ, Lòng tôi chưa được vui
Dẫu mắt em sáng ngời, Với bầu trời trong mới

Hỡi ! Con trâu bó lúa, Hởi! Nhánh bí hàng cau
Mai nầy tôi trở lại,
Dẫu làng xưa đổ nát, bàn tay tôi còn đây
Với trái tim chưa già. Ôi, ngày về bao xa...


Trời phương nam, người Quảng Trị có nhiều lúc

 chạnh lòng

 nhớ về quê cũ. 

Lòng đau đáu thương bờ tre đám ruộng. 

Cánh chim chiều lẻ bạn nhớ kẻ đi xa.

 Kẻ thị thành nhớ con phố cũ, từng góc hẻm

 thân quen. Người học trò nhớ thầy, thương bạn,

 hình ảnh mái trường ấp ủ biết mấy mộng mơ, 

hoài bão...

 Nói sao cho hết đoạn trường của người Quảng Trị?


Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Đem theo tiếng nói quê hương với con tim còn nóng

Bỏ làng ra đi, Bỏ làng ra đi
Đem theo áo cưới năm xưa cho hồn bớt mênh mông
Đem thương nhớ xoá cơn mưa kinh trời cao đất rộng
Cho tôi thấy đêm ru vạn trăng cài trên phố mới
Cho tôi cơm áo
Cho tôi vui sống, cho hận thù rời xa tôi
Thanh bình về quê tôi

(nhạc Phạm thế Mỹ)


Quảng Trị ơi! năm mươi năm- nửa thế kỷ đoạn trường- 

tình dân tộc nghĩa đồng bào vẫn mãi làm cho con tim

 chúng ta đau nhói để

 cùng NHỚ THƯƠNG và KHÓC VỀ MỘT THÁNG TƯ MÁU LỆ

 Một tháng Tư đầy oán hờn cùng mỉa mai thay 

cho bốn chữ 'máu đỏ da vàng' 

khi một tập đoàn đảng trị cùng những con người giấu mặt 

vẫn lặng im để bao oan hồn còn vương vấn 

mãi chưa thôi./.


những nấm mồ ở lại bên Đại Lộ Kinh Hoàng Trong đợt tái chiếm Cổ Thành được thanh niên thiện chí và báo Sóng Thần thu dọn chôn cất 


nhớ QT và Đại Lộ Kinh Hoàng 

ĐHL editon 50 NĂM tháng Tư Đen

No comments:

Post a Comment

BẢO VỆ VÙNG TRỜI

 CÁC THẾ HỆ PHI CƠ TIÊM KÍCH CÓ NHIỆM VỤ TỐT TRONG NGHÊNH CHIẾN PHI CƠ ĐỊCH Trong một cuộc phỏng vấn dành cho giới nghiên cứu chuyên môn về ...